tĩnh lặng

tĩnh lặng

29/4/15

206. Món quà ngày lễ...


Hồi đó, có một dạo cô xin vào làm ở xưởng dệt của một gia đình người Hoa trong con hẻm ở Chợ Lớn. Dĩ nhiên cô làm sao đứng máy dệt được. Ông chủ cho cô đứng máy suốt, nghĩa là canh chỉ chạy vào những con suốt cho đầy rồi lấy ra cung cấp cho thợ dệt. Buổi tối cô còn dạy kèm cho bé gái con ông chủ.

Đi làm, cô phải mang theo cháu gái mới có mấy tháng tuổi kèm một lô đồ phụ kiện, bình sữa pha sẵn, cái võng nhỏ cho cháu nằm ở gian phòng gần đó, rồi tả lót, khăn đẫy... Được cái cháu rất ngoan, bú no nằm chơi, không khóc lóc gì cả, mấy anh chị công nhân rất cưng.

Một lần, anh chàng người Hoa chuyên sửa máy dệt chạy lên gác nhờ cô một việc. Hóa ra tối Chỉ Nhật tuần rồi anh ta đi dự tiệc SN người bạn, ngồi bên một cô gái ở Tiền Giang. Không biết nhờ cái vốn tiếng Việt ít ỏi hay nhờ vóc dáng cao to như đô vật mà sau đó một tuần anh ta nhận được lá thư của cô bé gởi lên với hàm ý rõ ràng, bật đèn xanh cho anh chàng tiến tới một sự thân thiết trên mức bình thường, lúc đó điện thoại di động chưa phổ biến nên những lá thư luôn là những cánh chim xanh hổ trợ đắc lực cho những cuộc tình.

Cô nhận lá thư Tiền Giang và tối đó chong đèn ngồi đọc, hóa thân thành anh chàng người Hoa đang đọc thư người yêu, để viết một lá thư trả lời thật ướt át theo đúng yêu cầu của người đặt hàng. Tuần sau, anh chàng hớn hở đem lên cho cô coi lá thư phúc đáp, khen anh chàng viết hay và mời mọc anh xuống quê em chơi... Dần dần, tiếng lành đồn xa! hic... Cô phải nhận thêm nhiều đơn đặt hàng viết thư tình bất đắc dĩ, vì không thể giúp người này mà không giúp người kia. Cũng từ đó, cái võng của cháu gái nằm bắt đầu treo tòn ten mấy món quà không biết của ai, lon sữa Ông Thọ, trái cây, vài món đồ chơi bằng nhựa, có hôm còn có cả một bọc sườn heo...

Cô chỉ làm ở xưởng dệt một năm, sau đó, nhờ ông bà chủ giới thiệu, cô thành gia sư dạy kèm cho con của những gia đình người Hoa ở các quận quanh khu Chợ Lớn. Và cô cũng không còn liên lạc với các công nhân trong xưởng dệt.

Cách đây vài hôm, cô cùng người bạn ngồi ở quán cafe ven biển. Bàn bên cạnh có bốn người, cặp vợ chồng và hai đứa con, một trai một gái. Sau một hồi liếc chừng, anh chàng to cao bước qua bàn cô cúi chào. Té ra là anh chàng thợ máy năm nào ở xưởng dệt. Sau một hồi tay bắt mặt mừng, anh bảo vợ con qua chào "cô giáo", nickname của cô lúc còn đứng máy suốt. Những lá thư tình đã làm đúng chức năng của nó, kết hợp hai con người cách xa nhau hàng trăm cây số và giúp họ tạo dựng một gia đình khá đầm ấm hạnh phúc.

Cô vừa vui sướng vì cuộc gặp gỡ tình cờ, vì kết quả viên mãn của những lá thư cô viết, dù là bất đắc dĩ, vừa thấy mắc cỡ với người bạn khi bị... phanh phui cái công việc không mấy vinh quang của mình! hehe...

Ít ra, 30/4 năm nay cô cũng có được món quà đáng giá của sự ngẫu nhiên! 



18/4/15

205. Một chuyến về quê...


Từ bao giờ quê nhà trở thành quê cũ? Xa quê chưa lâu sao bước chân có chút ngập ngừng trên những con đường quen thuộc. Những gương mặt người quen ngỡ ngàng khi chào nhau... Có những nơi muốn nhìn lại, cũng có chỗ không muốn ghé thăm. Nghe bạn kể người này, người nọ, chuyện làng trên xóm dưới... tưởng như mình vừa cùng... Từ Thức trở về!

Học trò cũ và cô ngồi chuyện trò bên quán cafe mới mở, cười vui vì bất ngờ gặp gỡ, cả một chút ngậm ngùi khi trò hỏi thăm cô đang sống ra sao. Nói cô sống tốt mà, nhưng mắt học trò sao ngấn vẻ xót thương! Cô chột dạ, không lẽ mình trông có vẻ tội nghiệp lắm hay sao? Tại cô cười mà mắt cô buồn, nó bảo.

Có lẽ học trò quá nhạy cảm, cũng có thể cô không giấu được cảm xúc của người lâu ngày trở về chốn cũ. Không đi thăm lại ngôi nhà xưa, hình như giờ đã thành một quán ăn, cũng không ra biển vì biển không được sạch, và không thăm được hết bạn bè...

Nhưng phải ghé cái quán bánh hỏi, bánh nghệ quen thuộc có cô chủ quán tròn trịa, xởi lởi. Rồi quán bánh căng đặc biệt hơn các nơi khác ở chỗ khách ăn tự báo cáo số lượng và tính tiền, chủ không cần kiểm tra, ai không thiệt thà tính thêm tính bớt gì đó cũng không sao, hay thiệt! Buổi tối thì ăn mì quảng quán bà Năm. Mì quảng quê cô cũng không giống mì quảng PT, càng không giống xứ Quảng chính gốc, nó đã biến thể cho vừa khẩu vị miệt biển, đậm đà nhưng ít béo.

Vậy đó, một chuyến về quê, chỉ có cái chuyện ăn uống là thấy... hào hứng nhứt, còn mấy chuyện khác thì nửa buồn nửa vui. Theo người ta nói vậy là mình có... tâm hồn ăn uống, cũng không oan chút nào! hehe...



9/4/15

204. Giọt nước mắt chảy nghiêng...


Một buổi tối, cô đi ngang hành lang trên lầu nhà trọ, thấy cô bé học trò đang ngồi quẹt nước mắt. Bỏ đi không đành, ngần ngừ một chút, cô bắt chước ông Bụt hỏi "Vì sao em khóc?"

Cô bé đang học lớp 12. Chuyến về quê cuối tuần vừa rồi, nghe ba mẹ kể không lo đủ tiền cho con học tiếp. Bao nhiêu vốn liếng ba mẹ đổ vào vườn điều và trại gà nho nhỏ bị trộm cốt sạch vào lúc tờ mờ sáng, khi người cha thức canh cả đêm mệt quá vừa chợp mắt, cả hai con chó giữ vườn cũng bị thuốc chết hết!

Nhìn cô bé nước mắt ngắn dài vừa kể vừa nấc, cô tự hỏi, nếu có ông Bụt thiệt thì ổng làm gì đây ta? Còn cô chỉ biết lặng thinh, ngẩn ra nhìn cô bé, như một kẻ ngốc! Những muốn mở miệng bảo cô bé thôi thì chuyện đã rồi, em hãy lau nước mắt rồi học bài tiếp đi, chờ thi xong đi kiếm việc gì đó vừa làm nuôi thân, vừa giúp ba mẹ, nếu có dư... Nhưng sao miệng cô không thốt ra được lời nào!

Cũng biết nhiều em kiên cường, có ý chí sẽ tự vượt qua, vừa học tiếp vừa làm việc bán thời gian. Nhưng đâu phải cô cậu học trò nào cũng làm được điều đó. Cô bé có vẻ ốm yếu, nét mặt lại khờ trân...

Cô biết rồi sẽ có nhiều đêm nữa em học trò lại ngồi gục đầu ngoài balcon, nước mắt thấm ướt bờ vai gầy guộc, vừa thương ba mẹ, thương thân mình và đau xót cho hai chú chó chết thảm!

Cô cũng biết sẽ còn nhiều đêm nữa mình trằn trọc khó ngủ, không phải vì trăng ngoài kia sáng quá, cũng không phải vì cơn gió nửa đêm làm lay động những tán xoài già, mà vì ngoài kia có những giọt nước mắt chảy nghiêng!!!



7/4/15

203. Chút tản mạn về duy mỹ


Đọc bên trang của một bạn tự nhận mình "duy mỹ", cô chợt nhớ bà lai...

Có lẽ trên đời này, không có ai duy mỹ bằng ba cô! Ông ưa thích cái đẹp đến độ cực đoan, và điều đó đã gây nhiều đau khổ cho những người thân sống cùng ông. Quá ưa cái đẹp nên ông rất ghét cái xấu. Cực đoan này dẫn tới cực đoan khác, và thật là bất hạnh cho những ai, gần ông, rơi vào cái cực đoan thứ hai!

Phàm là con người, ai cũng thích cái đẹp, đó là lẽ tự nhiên. Có một đứa con đẹp, cha mẹ nào cũng tự hào, hãnh diện và yêu chiều. Ra đường thấy một người đẹp, dù nam hay nữ, nhiều ánh mắt nhìn theo, ngưỡng mộ. Ngoài xã hội, những người có ngoại hình đẹp, đôi khi chỉ cần một nụ cười là đủ cho công việc trôi chảy, vào cửa nào cũng lọt, ra cửa nào cũng xong. Đó là chuyện thường tình! Những người không đẹp, đôi khi phải đổ mồ hôi sôi nước mắt họa may mới thành công.

Nói như vậy để thông cảm cho ba cô, dù rằng cô đã từng nếm trải không ít cay đắng vì cái bệnh duy mỹ của "ông ba"! Sở dĩ sau này cô cảm thông cho ông, vì cô phát hiện mình cũng có... cái gien của ông! hic... Cô cũng mê cái đẹp, tuy không đến độ như ba cô. Và cô thông cảm luôn với những người đàn ông mê người đẹp. Thông cảm đến mức cô sẵn sàng rút lui trong một cuộc tình khi phát hiện anh í tỏ ra ưa thích một cô khác, dĩ nhiên trẻ đẹp hơn cô. Điều tệ hại là hình như cô thấy trên đời này, phụ nữ nào cũng đẹp hơn cô thì phải! Thế nên đến một lúc nào đó, cô tự nhủ mình không nên vướng vào cái gọi là tình iu với bất cứ anh chàng nào nữa. Cô an phận một cách... khá vui vẻ, bởi nếu cô là chàng, thì cô cũng sẽ chọn người đẹp ngay tắp lự!

Nếu có kiếp sau, tui xin đăng ký trước làm một người đẹp thiệt là đẹp, để bù lổ cho kiếp này, hỏng biết có được không ta! hehe...



6/4/15

202. Mùa Phục Sinh nhớ Má


Má là đạo nòi. Hồi nhỏ cô cũng được rửa tội, tên thánh Maria đàng hoàng. Nhưng ở với nội suốt những năm tuổi thơ, được nội dẫn đi chùa, theo nhóm Anh Vũ, đọc kinh Phật làu làu từ lúc 5 tuổi! 

Lớn lên, cô không đi chùa, cũng không vào nhà thờ nữa. Vì cứ đi "bên này" là "bên kia"... buồn buồn! Vậy là cô thành kẻ vô thần, thiếu niềm tin trầm trọng. Gặp chuyện đau khổ trong đời, cô thích nghêu ngao "Chúa đã bỏ loài người, Phật đã bỏ loài người...". Cô cũng thấy mình là kẻ báng bổ!

Lúc còn ngoài quê, má rất siêng đi nhà thờ, mỗi CN và mỗi dịp lễ trọng. Cứ nghe má nhắc lễ tro, lễ GS, lễ PS, lễ các vị thánh này nọ, riết quen tên, đôi khi tám với bạn, ai cũng tưởng là con chiên ngoan đạo! hic... Cũng có vài lần đi cùng má, chủ yếu là theo hộ vệ, vì trời tối và mắt má yếu, chưn cẳng cũng yếu... Thường là làm biếng, nhờ một anh xe ôm quen chở má đi về.

Mấy năm nay má vào ở hẳn SG, tưởng lạ chỗ lạ nơi và má cũng yếu nhiều, sẽ không đi nhà thờ nữa. Nhưng má dò tìm được một xứ đạo gần đó, và mỗi CN, mỗi dịp lễ, lại nhờ đứa cháu chở đi đều đặn... Tết vừa rồi vào thăm gia đình, cô thấy má không đi nữa mà nhà thờ cho một nhóm đến tận nhà đọc kinh cùng má trước tượng Chúa, hay thiệt!

Cô thấy ngưỡng mộ trước đức tin của Ngoại, của Má, của những tín đồ ngoan đạo cũng như của những thiện nam tín nữ bên Phật giáo. Cô nghĩ với những người thiếu đức tin như cô, có lẽ đã mất đi một chỗ dựa tinh thần rất vững chắc, để có thể dễ dàng vượt qua những sóng gió cuộc đời. Cả đời, cô chỉ biết cắn răng chịu đựng và tự tìm giải pháp, dù đôi khi lâm vào ngõ cụt. Với những người có niềm tin tuyệt đối vào tôn giáo, có lẽ họ có chỗ để cầu xin, nương náu tâm hồn đang bấn loạn, và sẽ được an ủi, được sẻ chia, được chỉ dẫn cho một con đường đúng đắn chăng!

Mấy bữa nay mọi người lao xao lo Thanh minh, bên con chiên thì rộn ràng lễ Phục sinh, bỗng dưng nhớ má! Không biết có ai đến đọc kinh với má không, không biết má còn nhớ kinh hay đọc lộn kinh này qua kinh kia, vì má đã bắt đầu chứng lẫn của người già, không biết chưn cẳng run rẩy vậy còn có sức quỳ được không, không biết...

"Lạy Chúa con là người ngoại đạo..."