tĩnh lặng

tĩnh lặng

18/8/15

304. Chay tịnh


Đa số các bạn nữ của tôi giờ đây đều thích đi chùa và thuộc làu kinh Phật. Tôi thì không có được niềm tin vào tôn giáo như các bạn, chỉ muốn một ngày của mình trôi qua trong yên bình là được, càng tách rời những biến động ngoài kia càng tốt.

 Có những ngày, niềm vui theo tiếng chim trên tán xoài già len lỏi vào căn phòng còn tối mờ, có cô chủ đang nửa thức nửa ngủ, lim dim tận hưởng cái thú ngủ nướng buổi sáng... Những ngày tôi bắt gặp niềm vui không danh tính đó, tôi chỉ thích ở lì trong phòng, vừa làm công việc lặt vặt vừa nghe một đĩa nhạc có giai điệu rộn rã, vui tươi, flamenco chẳng hạn, và từ chối những lời mời mọc đi ăn sáng hoặc cafe của bạn bè. Niềm vui bất chợt nhẹ nhàng đó khiến tôi không muốn mở miệng trò chuyện với một ai, có lên mạng cũng chỉ rảo một vòng đọc tin, đọc bài của các bạn nhưng không viết còm cho ai cả, vì viết cũng là một cách trò chuyện.

Tôi bình yên ngồi đan từng mối chỉ len để làm cho xong cái khăn, cái nón, bình yên đọc cho hết một tờ tạp chí, và thong thả nấu bữa ăn cho riêng mình, trong sự tĩnh lặng của tâm hồn, bất kể tiếng lao xao ngoài kia...

Nếu các bạn tôi có những ngày ăn chay niệm Phật trong tháng, thì tôi cũng có những ngày chay tịnh của riêng tôi, những ngày tuyệt đối yên bình mà tôi không hề muốn chia sẻ với bất kỳ ai, những ngày tôi thấy... yêu bản thân mình! Đó có phải là vị kỷ không, điều mọi người hay lên án, chê trách? Nhưng nếu không biết yêu bản thân mình, thì làm sao ta có thể hết lòng yêu người khác? Chỉ có điều phải biết... gia giảm, y như nêm nếm thức ăn vậy, lỡ quá tay thì lúc nào cũng có hậu quả đi kèm, phải không các bạn?



8/8/15

303. Ước mơ...

Tôi mê đọc từ lúc mới... ba tuổi, được ông nội bày cách ráp vần từ tờ báo ông đọc mỗi ngày. Từ đó, ngày nào tôi cũng bập bẹ đọc những cái tít lớn trên báo cho ông nghe. Nội rất khoái, khoe với mấy ông bạn già cô cháu gái còn nhỏ xíu mà biết đọc báo!

Lớn lên, tôi như... cuồng chữ! Cứ cái gì có chữ là đọc. Đang quét nhà mà thấy một mẩu giấy có chữ là liệng chổi ngồi đọc cho hết. Một lần bị má cho ăn đòn cũng vì cái tật buồn cười đó, và vô số những lần ăn đòn khác vì cái tội mê đọc làm cháy khét nồi cơm, giữ em cùng quyển sách, để em bò vào nhà hàng xóm không hay làm cả nhà chạy tìm táo tác, chui vào mùng đọc sách với cây đèn hột vịt leo lét tới sáng, hậu quả nhãn tiền là đôi mắt cận thuộc loại... tiền bối!

Lớn thêm chút nữa, trong khi các bạn mơ làm bác sĩ, kỹ sư, tôi mơ làm trong thư viện hoặc làm chủ một quán sách nhỏ. Cho đến bây giờ, tôi vẫn cứ mơ được quản lý một tiệm cafe-sách, được đón tiếp khách mê sách đủ các lứa tuổi, trong một không gian nhỏ xinh, gọn gàng do mình thiết kế, được bao vây tứ bề là những kệ sách với hàng hàng lớp lớp những quyển sách thơm mùi giấy mới, những trang bìa tao nhã...

Ước mơ đó với người khác có vẻ bình thường thôi nhưng với riêng mình là cả một vấn đề, có lẽ phải đợi... trúng số! hic...

Nhưng ai cấm mình mơ ước chứ, vì đâu có phải trả tiền cho một ước mơ. Vậy thì cứ mơ đi, cho đến ngày... tận thế! hehe...

1/8/15

302. Chắp cánh nỗi buồn


Sáng nay lại gặp chuyện buồn, và lại ứa nước mắt vì tủi thân... Mình đâu phải tuổi Thân ta! hehe...

Đi cafe, kêu thêm hai bạn thân tình tới để có dịp kể lể... Lúc đầu là gượng cười khi bạn an ủi, sau đó tự mình kể một chuyện gì đó để cười, lát sau cả bọn cùng cười thoải mái, rứa là bớt buồn một nửa. Về nhà mở TV, lựa một phim tình cảm nhẹ nhàng, pha hài cũng nhẹ nhàng và lại cười... Rồi hì hụi kê lại bàn ghế, thay đổi một chút trong cái phòng trọ bằng lỗ mũi, xong ngồi thở, ngắm kết quả, gật gù tự khen sao mình giỏi... thiết kế vậy ta! hehe...

Nỗi buồn muôn thuở, người bạn lúc nào cũng đồng hành trong cuộc sống, có cố tránh cũng không khỏi. Ta chỉ có thể làm mọi cách để nỗi buồn bay đi, trên đôi cánh chấp chới của loài chim thiên điểu, để rồi một lúc nào đó, thường là bất ngờ, Buồn lại ghé thăm... Biết làm sao được, vì bè bạn thương nhau mà!

Ta buồn nâng chén ngang mày
Mời ta uống cạn men cay cuộc đời...