tĩnh lặng

tĩnh lặng

23/2/15

199. Mạn 3


Có lẽ để cho đủ lệ bộ nên cô lãnh một trận cảm cúm không tệ vào đêm 30 Tết, còn may là chưa đúng giao thừa! hic...

Trong cơn sốt li bì, nửa mê nửa tỉnh, cô nghe lơ mơ tiếng ùng oàng đâu đó. Hỏng lẽ có chiến tranh trong ngày Tết sao ta? Tỉnh trí một chút, cô chợt nhớ ra thành phố đang bắn pháo hoa tưng bừng trời đất, trong khi mình nằm liệt nhược thế này! huhu...

Tết không ai bán thuốc, ráng chịu cho tới mùng 2 vậy. Hết ngủ tới thức, những cơn mơ nối tiếp nhau, không dây mơ rễ má, cứ như những câu chuyện thiệt ngắn rồi bỏ lửng, rồi tiếp qua chuyện khác, như đưa cô chu du vào một thế giới lạ lùng, kỳ bí, không giống chút nào cái thế giới quen thuộc hằng ngày cô từng trải qua...

Vật vã trong cơn sốt, nhưng trong mơ cô lại thấy thú vị như một cuộc dạo chơi, nhẹ tênh như mây trời, như gió thoảng. Có lẽ đây chính là trạng thái tâm thân bất nhứt, có thể là do ảo giác, cũng có thể linh hồn đang trốn khỏi cái xác phàm nặng trĩu, thong dong lượn lờ như sương như khói. Tiếc là cái linh hồn đó không khoái coi bắn pháo hoa, thiệt là uổng!

Vậy cũng xong một cái Tết hiếm hoi ở SG! Ngày mai mọi thứ lại về trật tự cũ, chỉ có tâm tình trong mỗi người giờ không như cũ nữa, và không phải cái mới nào cũng tốt!!!






19/2/15

198. Gọi Xuân...


Em đi qua vườn Xuân
Trời bỗng dưng chợt mát
Bước chân nhoà trong cát
Dã tràng theo em
Ngơ ngác... chiều phai!

Xuân ghé bến bờ ai
Cho sóng trào dâng mãi
Biển lấp lánh xuân ngời
Sao em vẫn đầy vơi?!

Xuân mãi là xuân tươi
Nắng vẫn hồng phơi phới
Em đã qua một thời
Mênh mang miền thơ dại...

Theo em chiều trôi mãi
Theo em Xuân không lời
Xuân trôi qua bến đợi
Gọi xuân hoài xuân ơi...


17/2/15

197. Viết cho bạn...


Mình biết bạn đang buồn, buồn lắm lắm! Nỗi buồn đó có lẽ đang nhấn chìm bạn vào vực thẳm không đáy của tuyệt vọng, mất phương hướng, có thể làm bạn thiếu tự tin, thấy mình sao mà đáng thương và khờ khạo như một cô gái mới lớn...

Là phụ nữ, ai cũng có lúc yếu đuối và cần biết bao một bờ vai nương tựa. Sự khao khát yêu thương có lúc khiến chúng ta lạc hướng và lầm lẫn, ảo tưởng về bản thân cũng như về tình cảm người khác đối với mình. Sự tỉnh ngộ bao giờ cũng cần thiết bạn ơi! Dù có đau khi tỉnh cơn mê, minh tin rằng bạn đủ mạnh mẽ để biết tự yêu mình, để có thể vượt qua, càng nhanh càng tốt.

Ta cũng không nên trách cứ người khác. Đã gọi là mộng thì người trong mộng là không có thực. Chỉ tại ta cố khoác cho người một tấm áo quá rực rỡ, quá huy hoàng, hơn là bản chất thực sự của họ. Tấm áo rơi xuống, sự thực phơi bày trần trụi quá khiến ta hoang mang, không còn nơi bấu víu... Cái đó chẳng phải lỗi của họ, chỉ tại ta không tỉnh táo thôi mà!

Chẳng có gì quan trọng trong cuộc đời này để cho ta phải dằn vặt, khổ đau, chỉ trừ chuyện sinh ly tử biệt của người thân. Mọi chuyện đều có thể, đều trôi qua, có thể nhẹ nhàng, cũng có thể khó khăn, chỉ bản thân ta là còn lại với mình. Bởi vậy ta hãy biết tự yêu lấy mình, yêu thật nhiều vào vì ta sẽ không bao giờ phản bội lại chính ta!

Nào, cố lên, bạn của tôi ơi!



16/2/15

196. Buồn ơi chào mi!


Tết tới nơi rồi, cố gắng vượt qua những nỗi buồn lớn buồn nhỏ vây quanh, để sẵn sàng đón nhận một năm mới khác với năm cũ, vậy mà vẫn phải nhỏ những giọt nước mắt đau đớn, tiếc thương đứa cháu họ qua đời trong một tai nạn giao thông...

Thương quá một cuộc đời trẻ trung phơi phới nửa chừng đứt đoạn, một gia đình đang đầm ấm vui vầy... Cha mẹ hốc hác tiều tụy xanh xao trong những ngày con thoi thóp, hấp hối trong phòng cấp cứu, và rồi đứa con đành đoạn ra đi...

Vậy là buồn lớn buồn nhỏ lại tiếp tục vây quanh, tiếp tục nhân đôi. Mấy đứa cháu rủ đi chợ hoa cũng lắc đầu, chẳng còn một chút hứng thú...

Vậy là không còn Tết nữa! Thôi thì đành làm bạn với Buồn vậy...









10/2/15

195. Nụ Tầm Xuân

Thơ:   Chu Ngọc

Từ thưở nào em đi tìm mùa xuân
Qua tháng năm, qua bạt ngàn nắng gió
Từ thưở nào,em thắm hồng bên lối nhỏ
Tiễn hạ, chào đông..tha thiết đợi xuân về..

Em ngọt ngào một miền xưa đam mê
Thưở hoa niên.. lãng đãng màu xa ngái
Câu chuyện ngày xưa..đêm trăng huyền thoại
Khu rừng nào xanh một sắc mộng mơ..

Em đi tìm xuân từ thưở ấy đến giờ
Vẫn chưa thấy sao, nụ hoa xinh bé nhỏ?
Mùa xuân ở đâu, giữa bốn mùa mưa gió
Em vẫn tìm hoài bên lối ngõ, tường rêu?

Câu hát nào bàng bạc sắc cô liêu
"Nụ tầm xuân nở ra xanh biếc"
Có một nỗi đau, một niềm thương da diết
Vẫn âm thầm theo từng bước người đi..

Xuân đang về, dẫu gió lạnh ngoài kia
Còn xao xác giữa cuộc đời dâu bể
Hoa vẫn nở, nắng vẫn hồng như thế
Tìm chi hoài ..em bé nhỏ Tầm Xuân?



3/2/15

194. Mạn 2


Vừa đọc được một câu, đại ý: Trong cuộc sống, đã có hết 7, 8 phần khiến ta không vừa ý, chỉ có 2, 3 phần có thể làm ta vui. Vậy thì ta cứ để 7, 8 phần kia trôi qua đi, chỉ nên giữ lại 2, 3 phần vui vẻ là quá đủ!

Người thốt lên câu đó thiệt là khiêm nhường, biết an phận thụ hưởng cho trọn vẹn những thứ tốt đẹp ít ỏi cuộc đời ban cho, không than van, trách móc, hờn lẫy như đứa bé khăng khăng đòi cho được cả một cái bánh ngon mà không chịu chia sớt.

Phải chi tâm hồn ta trong suốt, vững vàng như một tấm gương chịu lực, để có thể bị va đập mọi phía mà không rạn vỡ, để mỗi sự cố chỉ như một giọt nước lăn tròn rồi trôi đi...

Nếu tâm hồn ta như một chất liệu thẩm thấu mọi điều bất ổn, đến một lúc nó sẽ mềm nhão đi rồi tự nát vụn ra thành bọt bèo...

Ta nhủ ta cố mà rèn luyện để thấu suốt mọi điều, để có thể thản nhiên, không bị tổn thương bởi tình đời ấm lạnh, để quen dần với cuộc sống gần như vô định, tối giản mọi nhu cầu không cấp thiết, để có thể tồn tại với tự do tuyệt đối, và để không bao giờ là gánh nặng cho người thân...

Ta tự triệt tiêu mọi nỗi buồn tủi chực chờ dìm ta vào tuyệt vọng. Ta cầm chắc cái chìa khóa vàng của niềm vui sống riêng ta, không kỳ vọng để trao nó cho một ai cất giữ.

Có thể ta sẽ mất hết mọi thứ, duy chỉ một điều ta luôn phải giành lấy, đó là Niềm Hy Vọng!