tĩnh lặng

tĩnh lặng

20/6/15

209. Là người lớn...


Cơn mưa nặng hạt buổi chiều giữ chân mọi người trên lề đường. Người ta túm tụm vào nhau tránh những hạt mưa theo gió lạc vào. Ai cũng nôn nóng nhìn bầu trời xám xịt, mong mưa mau tạnh.

Từ đầu đường, hai bé trai khoảng trên dưới mười tuổi đuổi nhau chạy dọc bên lề, nơi cả hàng người đang trú mưa. Hai chiếc xà lỏn đỏ chói vừa nhảy tưng vừa cười vang với những hạt mưa trong veo... Hình như ánh mắt những người đang đứng đều dồn về hai đứa trẻ. Hình như ai cũng nhớ đã từng có một thời phơi mình trong cơn mưa, không hề e ngại như bây giờ.

Là người lớn, nghĩa là không còn những niềm vui trẻ thơ. Nhìn bức tranh Hoàng Tử Bé vẽ con trăn nuốt con voi thành cái mũ tầm thường. Mọi vật hiện ra trước mắt họ không còn lung linh cổ tích...

Là người lớn, sẽ không còn trốn ngủ trưa đi bắt dế trong những bụi cỏ sau nhà, reo mừng với những chàng dế lửa, dế than thật chiến. Không còn ham thích bắt những con cánh cam xanh biếc về nuôi trong hộp giấy, hồi hộp chờ coi chúng đẻ ra những cái trứng thuôn tròn trắng trong...

Là người lớn, sẽ không biết trèo cây mận, cây ổi, lựa cái chạc ba cho vững, ngồi nhâm nhi những trái tự tay mình hái trong vườn nhà hoặc chôm được bên vườn hàng xóm...

Là người lớn, họ không còn thích đắp những căn nhà bé tí bằng cát trên bờ biển xanh, với những lối đi vòng vèo quanh co qua nhà người bạn cùng chơi, nặn cả 2 hình người nhỏ xíu, cho ngồi trên nóc nhà tròn vo, nhìn sóng biển viền trắng bãi bờ...

Là người lớn, không còn những trưa nắng cháy đầu trần, mang theo cây sào nhỏ có cái móc trên đầu, đi tìm hái những chùm keo chín đỏ, nứt vỏ lộ ra hàng ruột trắng thấy bắt thèm!

Là người lớn, không có những lần trốn nhà đi tắm biển, trở về ướt sũng, lạnh run, rón rén chui rào, bị một trận đòn nên thân mà cũng... không chừa!

Cho tôi xin một vé đi về tuổi thơ...