
Gần hai tháng nay sống một mình trong ngôi nhà cổ, giờ thì cô đã có người ở cùng!
Nhưng cô phải gồng mình để sống cùng người ấy. Là bà mẹ già 96 tuổi của cô bạn đã giao nhà cho cô ở. Và bà cụ đã về miền cực lạc trong tuần qua!
Vậy là sau mấy ngày ma chay, giờ cô thay bạn cúng cơm, dâng nước, nhang khói cho cụ. Vì bạn đang lu bu chăm sóc ông xã bị bịnh ở SG. Cái chuyện dâng cơm nước, nhang khói thì không có gì đáng nói. Chỉ khi đêm về, một mình với cái bàn thờ khói nhang nghi ngút, ai cũng hỏi cô có sợ không. Sao lại không sợ hở trời! hic...
Không dưng cô nhớ bà lai hồi còn ở SG với con bé cháu. Lúc đó gần Tết, trời trở lạnh. Sáng sớm cô mặc cho cháu cái áo len, cháu phụng phịu không vui, vì sợ che mất cái áo đầm đẹp dì mới mua hôm qua. Dì mới thuyết cho cháu biết rằng nếu không chịu mặc áo ấm, cháu sẽ bị bịnh, mà trong hoàn cảnh khó khăn hiện tại, thì hai dì cháu "không có quyền bịnh", vì sẽ không đủ tiền đi BS đâu! Lúc đó cháu chỉ mới ba tuổi thôi, nhưng dường như cháu ý thức rõ điều dì nói nên cháu vui vẻ chịu mặc áo và không mè nheo nữa! Khoảng tuần sau cậu ở ngoài quê vào thăm. Sau khi ôm cổ cậu mừng quíu, cháu bèn nghiêm mặt nói, cậu vào đây là... không có quyền bịnh đâu đó nhe! Cả cậu và dì cười lăn vì cái vẻ bà cụ non của cháu, nhưng mắt dì lại đỏ lên vì thương cho cháu bị... già háp quá sớm!
Giờ thì cô tự nhủ, trong hoàn cảnh này mình cũng không có quyền sợ! Cứ coi như cụ đang đồng hành cùng cô trong ngôi nhà này, giống như lúc cụ còn sống, chưa lẫn lộn, cô đã từng ra vào, ăn ở nơi này cùng các con của cụ. Sự thân thuộc đó khiến cô vượt qua nỗi sợ, giúp bạn yên tâm lo trị bịnh cho chồng.
Có lẽ ở cõi vĩnh hằng, cụ cũng đang cười móm mém và bảo rằng, chẳng có gì đáng sợ cả con ơi!!!