tĩnh lặng

tĩnh lặng

23/12/14

190. Người bạn đồng hành...




Ai cũng mơ trong cuộc sống có một người bạn cùng đi với mình trọn một vòng đời. Một người bạn đúng nghĩa, biết lắng nghe, thấu hiểu, chia sẻ cùng ta, cười với ta khi ta hạnh phúc, khóc với ta trong nỗi bi thương, những lần khốn khó. Người bạn sẵn sàng chìa bờ vai vững chãi cho ta dựa vào thút thít, sẵn sàng giơ tay dìu đỡ mỗi lúc ta cảm thấy lao đao, sẵn sàng đi với ta đến tận cùng trời cuối đất...

Có người bạn đó không vậy?!

Kinh nghiệm của hơn nửa đời người cho ta câu trả lời rằng đó chỉ là... ảo tưởng! Con người ấy chỉ được dựng lên cho loại phim lãng mạn hoặc tiểu thuyết diễm tình để câu khách, hỏng phải câu view... hehe...

Nhưng cô có người bạn đó rồi! Một người bạn thiết thân như bóng với hình, luôn đồng hành cùng cô mọi lúc, mọi nơi, vui buồn sướng khổ cũng không rời nhau. Tên người bạn đó là "Cô đơn"!

Vâng, nỗi cô đơn sẽ đi cùng cô đến trọn cuộc đời, dù trong đám đông náo nhiệt hay một mình một bóng với ngọn đèn đêm! Người bạn chung thủy nhất, chân thành nhất, khiến cô có thể trang trải nỗi lòng mà không hề e sợ, có thể tường tận những ngóc ngách u ám trong tâm hồn cô với một niềm cảm thương vô bờ như chính bản thân mình...

Có người bạn ấy, cô không còn sợ bóng tối, sợ sấm sét gió mưa, không còn sợ chính cái bóng của mình in trên vách, không sợ cái vắng lặng của căn phòng trọ nơi đất khách lúc nửa đêm...

Và cô cũng không biết từ lúc nào, cô đã trở thành thân thiết với người bạn ấy đến thế. Có lẽ từ lúc đi lang thang? Có lẽ...






22/12/14

189. Con chiên... không ghẻ!




Nhớ Giáng Sinh năm đầu cô gia nhập làng mạng, viết bài "Con Chiên Ghẻ". Một người bạn khá thân trên mạng hỏi sao lại là con chiên ghẻ. Cô cười và tìm cách giải thích cho anh thì là thế này, thế kia...

Nhưng thật ra thì tâm trạng thế nào, viết ra như vậy. Lúc đó cô cảm thấy cuộc sống quá đỗi nặng nề, như đang đội một cái vòng kim cô, chỉ cần nhúc nhích là đau buốt ruột gan! Vậy mà vẫn phải chịu đựng vì nghĩ rằng cuộc đời tới đó là... hết, không còn tương lai cũng chẳng còn mơ ước. Phải sống vì không có quyền chối bỏ, thế thôi!

Đây là Giáng Sinh đầu tiên của cuộc đời du mục, của kẻ không nhà, ở đâu cũng chỉ là tá túc, là tạm bợ. Nhưng cô lại thấy thanh thản biết bao! Như một người đang trên con đường thiên lý, cứ để rơi từng chút một những hành trang không cần thiết, cho đến một lúc nào đó, anh ta vừa đi vừa vung vẩy hai bàn tay không, nhẹ nhàng, thong dong mà bước, không còn vướng bận, kể cả một vệt bụi đường...

Vậy thì đây đích thị là bài "Con chiên... không ghẻ"! hehe... Con chiên sạch sẽ, trơn tru, mướt rượt, sẵn sàng tiếp nhận ánh sáng huyền diệu và tiếng ca của các thiên thần trên vòm trời Bethlehem, chuẩn bị đón mừng Chúa Cứu Thế ra đời. Con chiên vẫn còn đi lang thang trên đồi, nhưng không phải là hình ảnh thiểu não của những năm về trước, nằm thở dốc trong cơn hấp hối, cầu xin Chúa đón linh hồn nó về bên Người!

Con chiên mới mẻ này như là cái bóng của cô, cùng lầm rầm một bài kinh cầu và... bình an!


19/12/14

188. Tôi yêu...


Nói theo một cô em là chị tạo cái tựa đề chỉ để... câu view thôi! hehe...

Thật ra, cô chẳng dám mạo hiểm yêu đương gì đâu. Đơn giản là cô vừa mới khám phá một góc thiệt là lý thú, có lẽ chỉ riêng với cô thôi! Cũng lại nhờ cái cô em tràn đầy năng lượng, rất duyên dáng dù đang mang bụng bầu 5 tháng, hướng dẫn cho cô đến cái chỗ chuyên ăn với chơi này!

Nơi đây là chốn vui chơi tổng hợp. Suốt mấy tầng lầu sáng choang, máy lạnh chạy hết cỡ, phải mang theo đồ ấm, nếu không đánh bò cạp ráng chịu! hic... Đủ thứ cửa hàng, từ shop thời trang, quần áo, giày dép, vật dụng gia đình các loại cho đến khu vui chơi cho cả người lớn và con nít! Dĩ nhiên có cả vài cửa hàng ăn uống, kem cóc, các món Tây Tàu Việt...

Rảo một vòng, cô em đưa vào rạp chiếu phim mini. Nhưng cô lại thích nhất cái phòng chờ của rạp, nằm tách biệt, chỉ lác đác vài người đang đợi suất chiếu, với những chỗ ngồi khá lý tưởng cho dân mạng!

Thế là cô tìm một góc sát vách, yên tĩnh và thoải mái mở máy, kèm một gói bắp bung và một ly giấy bự coca, quên hết mọi thứ xung quanh, chỉ còn ánh đèn mờ ảo và những bài hát Noel vọng lại từ phòng chiếu phim!

Mấy hôm trước cô đã bị lố nặng với cái 3G ngốn tiền như pháp vì nhà cậu em hỏng có wifi! hic... Giờ tìm được chỗ này, cô như... mở cờ trong bụng! hehe... Thiệt là tiện dụng cho giai cấp... dân nghèo thành thị! Chỉ cần chuẩn bị một ổ bánh mì giàu năng lượng và một chai nước khoáng, bạn sẽ được hưởng đầy đủ mọi thứ của thế giới văn minh mà không tốn một xu! À quên, có tốn tiền giữ xe, hehe...

Đi thang máy nhe, được hưởng cái thú tưởng tượng đang ở giữa... Đà Lạt giá băng, ngồi ghế nệm êm ro, nghe nhạc dìu dặt, không gian thoáng rộng, sạch đẹp và quan trọng nhất là bạn tha hồ bay bổng trong cái cõi mịt mùng Internet từ sáng tới tối mà chẳng sợ ai làm phiền mình. Tất cả đều... miễn phí! hehe...

Vậy là VT có thêm một điểm hấp dẫn đối với cô, dân du lịch... Ta ba lô chính chủ!

Càng ngày, sự cân nhắc càng nghiêng về một bên... Nhưng cô vẫn còn nợ một vòng du mục. Biết đâu phía trước còn một điều gì đó đang chờ đợi, một điều thật tốt đẹp... Cứ mơ đi, vì ước mơ đâu có tốn tiền! hehehe...






17/12/14

187. Đường ngang ngõ tắt...


Cô thủ khư khư cái bản đồ thành phố VT, tìm cho được những đường nhỏ, những con hẻm dẫn ra biển, tránh bớt những vòng xoay, những con đường lớn nườm nượp xe cộ, nhất là vào giờ cao điểm...

Thông thường, cái nhóm từ "đường ngang ngõ tắt" mang ý nghĩa không tốt đẹp gì. Nhưng nếu đừng hiểu theo kiểu bóng gió, và áp dụng vào giao thông trong những thành phố lớn, thì bỗng dưng nó trở thành đắc dụng vô cùng!

Nhất là ở SG, cư dân nào càng rành rẽ các loại đường ngang ngõ tắt thì càng tránh được những phiền toái đến ngán ngẫm của cái bệnh kẹt xe kinh niên, không biết đến bao giờ dứt điểm! hic...

Một trong những lý do khiến cô không chọn SG làm đất lành cũng vì cái vụ giao thông kinh khủng khiếp này. Nhớ cách đây khoảng 10 năm, cô còn xách xe đạp chạy vèo vèo, kể cả ban đêm, vì đến 9g tối mới tan lớp học. Vậy mà giờ đây, chỉ ngồi sau xe máy thôi, cô cũng đã giật thót đến vài bận trên đoạn đường không dài lắm!

Cô lẩn thẩn nghĩ trong cái thế giới chật chội này, nếu ta biết khiêm tốn hơn, tìm một con đường nhỏ thôi, có lẽ ta sẽ dễ đi vào lòng người hơn là cứ phom phom tiến thẳng một lèo, bất kể người chung quanh.

Có ai nghĩ giống tui không hè?!





15/12/14

186. Quê hương mỗi người chỉ một...


Cô em về thăm quê mới trở vào sáng nay. Tay xách nách mang toàn quà quê, bánh hỏi, nước mắm và đủ thứ món mà ở VT tìm đỏ mắt không có... Nhưng cái làm cô bất ngờ là một bọc rau thơm Bình Định! Những cọng hẹ nhỏ rí, bó húng cay, húng lủi ngắn chủn, lá nhỏ mà thơm nồng... Nhìn cô em ngồi tỉ mẩn lặt từng lá rau đã hơi eo sèo, tự dưng cô thấy chạnh lòng... Sao những cây rau nhỏ này giống loại rau thơm quê cô dữ vậy cà!

Cô đã tự nhủ lòng phải dứt bỏ nỗi nhớ quê khi quyết định dứt áo ra đi, cũng như đã cương quyết dứt bỏ tất cả những gì vướng víu trong tâm tư, bởi có đeo mang cũng chẳng ích gì, chỉ thêm nặng lòng... Vậy mà giờ đây, chỉ cầm lên tay những cọng rau nhỏ, nghe lại cái mùi thơm nồng đặc trưng, bỗng dưng cô nhớ...

Mọi hình ảnh quê nhà phút chốc ùa về, con đường thẳng tắp trước nhà hướng ra biển, cái balcon nhỏ xíu với lan can sơn trắng quấn quít những cọng dây leo xanh ngát, giàn phong lan đong đưa, làm điệu với gió trời... Cái chợ nhỏ với những sạp hàng, những gương mặt thân quen ới gọi cô mỗi sáng, hàng cá lưới tươi rói ngồi bệt dưới nền đường làm tắc nghẽn cả dòng xe cộ... Những điểm bạn bè gặp nhau cuối tuần với một vài chai bia và những câu chuyện vô thưởng vô phạt đến thành... vô duyên! hic...

Những tưởng mấy tháng qua cô đã có đủ bản lĩnh khi trả lời một cách... hùng dũng câu hỏi của một người bạn ở SG, có nhớ quê không, "không!"

Vậy mà bây giờ, cô đành nhận mình thua, cũng chỉ vì... một cọng rau! hic...

"Quê hương là chùm khế ngọt. Ai cao thì hái được nhiều... " hehe... huhu...



13/12/14

185. Phân vân...


Có một lời đề nghị khiến cô hơi bị dao động. Sẽ suy nghĩ để có quyết định sau Tết, nhưng lại thấy buồn vì cuộc sống khó chiều lòng mình...

Cố không nghĩ về một tương lai xa, bởi nó cứ mù mịt như bầu trời trong mưa bão. Dù đã tự nhủ lòng, que sera sera... nhưng rồi nó cứ thoáng hiện một vài khoảnh khắc nào đó trong ngày. Nó vẫn đủ sức làm ta lao đao, chới với khi tự hỏi lại mình. Hóa ra vẫn chưa đủ quyết tâm để ne pas mọi chuyện, vẫn còn vướng víu, dù chỉ chút xíu thôi...

Đời không như là mơ. Cái câu hơi sến này ngẫm ra đúng thiệt! Cơm áo gạo tiền vẫn là sợi dây đủ sức trì níu con diều mộng mơ trở về với mặt đất xám xịt, trong khi bầu trời xanh lơ quyến rũ trên kia cao xa vời vợi...

Có quyết định ra sao, có đi theo con đường nào thì cũng phải chịu đựng một vài khó khăn, hoặc lớn hoặc nhỏ, hoặc vật chất, hoặc tinh thần. Có bao giờ ta đạt được tất cả mọi điều mình muốn. Vậy thì nặng lòng làm gì? Trong được có mất, trong mất có được, thế thôi!

Thôi thì thôi nhé, có ngần ấy thôi!!! hic...





10/12/14

184. Lạ mà thân...


Cô không có cảm giác lạ lẫm khi đến vùng đất mới có lẽ do những gương mặt thân quen mỗi ngày hiện diện quanh cô. Những nụ cười rộng mở như tấm lòng con người nơi đây...

Hôm qua là cử cafe sáng tại quán Ô Cấp, cái quán khá đẹp nằm trên sườn núi đá, được đẽo gọt và giật cấp tạo thành nhiều bậc cao thấp, có chỗ chỉ vừa đủ cho bộ bàn ghế nhỏ dành cho hai người. Ngồi ở hàng trên cùng có thể nhìn bao quát cả một vùng biển trời trải ra trước mắt... Quán không có cổng rào, tường vây, xuống xe là khách bước lên ngay những bậc cấp cỏ rêu chen lấp. Một không gian mở toang, thoáng đãng, phiêu diêu...

ocap cafe 4

ocap cafe 7

Sau cafe, cả nhóm thẳng tiến ra bè cá Long Sơn, một vùng sông nước dành riêng cho những bè cá nuôi và đặc biệt là hàu, một trong những đặc sản VT.


Có một màn văn nghệ nho nhỏ giữa trời nước bao la, rồi là giao lưu với một nhóm khách trẻ từ SG xuống, rồi trao đổi danh thiếp để kết huynh đệ mà không cần phải bôn ba tứ hải! hehe...

Người bạn từ PT ra thăm được dịp tham gia chuyến tham quan VT cứ chắc lưỡi trầm trồ và xúi cô đậu lại nơi này. Thôi cứ hạ hồi phân giải vậy! Chim trời cá nước, tính trước làm chi. Nếu có duyên, một ngày nào đó cánh chim sẽ tìm được đường quay trở lại thôi mà!



2/12/14

183. Cafe biển chiều...


Lần đầu tiên cô và con ngựa sắt già đi ra biển không có người kèm cặp. Ghé quán cafe gần biển. Gần chứ không phải sát biển. Những quán sát bên biển, có vị thế đẹp, cảnh quan đẹp, nhìn là thấy mát mắt thì cô không thèm vào vì... đắt quá! hic... Du lịch bụi kiểu "Ta ba lô" không cho phép phung phí, nên chỉ nhìn biển xa xa một chút cũng được thôi mà! hehe...


Vừa mở laptop, vừa nhâm nhi cafe, vừa ngắm biển, ngắm người qua kẻ lại... Vũng Tàu cũng là chốn phồn hoa đô hội, là nơi vung tiền của người giàu, nhưng được cái không khí trong lành, ra đường không cần che khẩu trang kín mít, sát biển lại có những ngôi chùa thật đẹp, cô tự hẹn lòng, sẽ có một dịp ghé thăm...

Có lẽ những thành phố khác dọc biển cũng giống như nơi đây. Có khác nhau chăng là sự sầm uất hay tĩnh lặng, là một vài dấu nhấn khác lạ, đặc trưng mỗi vùng miền. Vũng Tàu là thành phố đa dạng, có rất nhiều dân nhập cư từ khắp đất nước đổ về. Đa dạng từ cách sống,  cách thiết kế nhà cửa, về món ăn, giọng nói... Cô phải tập lắng nghe, nắm bắt cho đúng giọng ba miền, để khách của quán bún chả khỏi phàn nàn vì cô phục vụ cứ ngẩn ra khi khách gọi món bằng giọng miệt ngoài...

Cậu em cứ thuyết phục bà chị định cư nơi đây sau khi đi một vòng du mục. Cô cười cười, để coi...

"Đất lành chim đậu" nhưng hy vọng không có vế sau của một cô em hay đùa tếu "Đất nhậu luôn chim"! hehe...