tĩnh lặng

tĩnh lặng

27/3/15

201. Quà tặng cuộc sống


Mỗi chiều ngồi trước nhà cô bạn, ngay trung tâm thành phố biển, sát cạnh nhà hàng nổi tiếng và lâu đời nhất PT, cô tha hồ nhìn ngắm xe cộ dập dìu, nam thanh nữ tú đi hàng đoàn, có nhiều khách Tây nữa, hoặc vào nhà hàng, hoặc dạo chợ tìm mua đặc sản...

Buổi chiều cuối tuần này lại càng đặc biệt vì nhóm tiểu thương của cô bạn tổ chức đi Châu Đốc, người và đồ đạc, thức ăn, đồ cúng... được tập trung về nhà cô bạn, chờ xe đến đón, thiệt là rộn ràng! Cô thì tình nguyện... ở lại coi nhà kèm nhang khói cho chồng bạn.

Cũng ngộ, người xứ khác thì đổ xô đến đây để thưởng thức biển, nhất là trong tháng này, biển xanh ngắt, êm ru, gió lồng lộng làm mát mẻ khoảng trời đầy nắng. Còn người ở đây thì lại rủ nhau đi đến xứ khác để tìm vui!

Hóa ra mong muốn xê dịch là một nhu cầu có thật của con người, cũng như khuynh hướng thích những gì mới lạ đã là điều hiển nhiên, không ai chối cãi. Còn cô, cái con người không nằm trong số đông, luôn lạc lõng, lơ ngơ như... người ngoài hành tinh! Cô không có nhu cầu ưa thích dịch chuyển, cũng không chuộng sự mới lạ, nhưng đôi khi, cô cũng muốn tạn mặt một vài điều, những thứ đã khiến cô trầm trồ, ngưỡng mộ ở... trên mạng! Người ta thường cảnh báo những điều không tốt đẹp trong thế giới ảo. Riêng cô lại thấy từ ngày cô bước vào cái cõi mịt mùng của Net, ngoại trừ vài trở ngại, phiền phức không đáng kể, cô chỉ thấy có cây hoa lá trên mạng đẹp ơi là đẹp, đến độ cô không còn muốn chụp ảnh ngoài, bởi những tấm ảnh do cái tay máy tập tễnh này sao mà nó... vô duyên tợn! hic... Còn người trên mạng, bạn bè kết nối cùng cô, ai cũng xinh, cũng tốt, cũng tử tế với cô cả, dù là chỉ qua vài lời viết còm ngắn ngủi. Có người bạn khi nghe cô kể, tặc lưỡi, có lẽ mi được... miễn nhiễm rùi! hehe...

Với cô, món quà lớn lao cuộc sống đã trao tặng, đó chính là cái ngày cô được ôm trong tay cái laptop đứa cháu trai đã mua tặng cô. Nó đã cho cô niềm vui được viết ra những gì chất chứa và được bạn bè chia sẻ. Cô được tự do suy tưởng, bay bổng trong thế giới của riêng cô, tuy chỉ là những hỉ nộ ái ố đời thường, nhưng với cô, nó vẫn là muôn sắc cầu vồng. Thế thì cô cần gì phải dịch chuyển, cần gì những thứ mới lạ ngoài kia để tìm thấy niềm vui. Hạnh phúc là đây kia mà! hehe...



23/3/15

200. Lỗi hẹn với mùa xuân


Đã hẹn làm một chuyến du hành đầu xuân. Đã tính đến từng chi tiết. Cũng đã tin rằng không có trở ngại đáng kể vì mình chủ động trong từng... centimet... Nhưng rốt cuộc vẫn còn một việc nằm ngoài dự tính. Và chỉ cần một chút đó thôi, mọi thứ đảo lộn, mọi kế hoạch tan như bọt nước...

Đã vận dụng hết mức cái tinh thần lạc quan AQ để tự an ủi. Rằng biết đâu cái chuyến đi mơ ước ấy sẽ không mang lại điều gì tốt đẹp hơn cho riêng mình. Cũng chưa biết chừng những cuộc gặp gỡ trong dự tính sẽ không làm mọi người xích lại gần nhau hơn, vì chắc chắn GL hiện hữu ngoài đời thực sẽ không thể sánh bằng GL trong... avatar, và biết đâu bạn bè thân hữu sẽ thấy cô ta chẳng có gì thú vị khi giao tiếp. Thành thật xin lỗi nhé GL! hic...

Bù lại, mùa xuân PT cũng khiến cô tươi tắn trở lại sau cơn bệnh vật vờ. Về PT như về lại nhà mình sau chuyến đi xa. Vài cuộc bù khú cùng chiến hữu, những cái cười hết cỡ không chút e dè, những lời tếu táo... không biên giới, quán cafe yêu thích nhìn đâu cũng thấy cây lá hoa cỏ và cái ao nước với vài cọng súng duyên dáng, nhất là góc vườn dấu yêu của cô bạn... mọi thứ đã giúp cô mau hồi sức sau một cơn suy nhược cả thể chất lẫn tinh thần.

Giờ thì đang chăm chút cho căn phòng trọ nhỏ xíu, hơi thiếu tiện nghi nhưng được cái nắng gió tràn đầy. Rồi sẽ an cư, sẽ phải tự bằng lòng với những gì hiện có. Chỉ còn một chút ngậm ngùi, vì đã lỗi hẹn với mùa xuân!