tĩnh lặng

tĩnh lặng

31/5/15

208. Hồi ức cây lá thuốc...


Ngày trước, thuốc tây không dễ kiếm ở những vùng quê nghèo. Thay vào đó, những cây cỏ hoa lá có tính dược được lưu truyền từ đời này sang đời khác và giúp ích rất nhiều trong việc trị những chứng bệnh thông thường cho bà con.

Trong nhà có nhiều người, không hiểu sao má thường sai cô đi hái lá thuốc. Có lẽ vì cô là chị hai, cũng có thể cô có vẻ cẩn thận trong công việc, dù hơi chậm chạp. Cô nhớ khi các em bị ho, má bảo cô ra xóm Rùng, xin bông khế về chưng đường phèn cho em uống. Cô ít nói, lại nhát người lạ, nhưng không biết khi vào nhà người ta hỏi xin, cô ấp úng những gì mà lúc nào cũng được họ vui vẻ chấp nhận, dẫn ra tận vườn rồi để cô tha hồ hái hoa, bứt lá. Có lẽ ngày xưa ai cũng tốt bụng, sẵn sàng giúp đỡ người khác, nhất là giúp cho người bệnh, như một việc làm phước. Cô đi dưới những cành khế chi chít những chùm hoa tím nhạt, nhỏ nhắn dễ thương, chăm chú tìm những chùm hoa chưa đậu trái, rón rén bẻ thật nhẹ để đừng phạm vào những cành đã đóng trái, để hoa đừng rụng. Cả một vườn khế râm mát, tim tím như sắc tím được thả từ nền trời xuống, mùi hoa thơm rất nhẹ, rất khẽ khàng lan tỏa trong buổi chiều tà, khiến cô cứ chần chừ không muốn rời chân, dù đã hái đầy một rổ nhỏ...



Lúc khác cô lại đi tìm râu bắp non làm thuốc cho đứa em trai nhỏ bị tiểu khó. Cô đi giữa những vạt bắp dày dặn, khỏe khoắn, có lúc phải lấy tay vẹt đám lá dày rậm để tìm những trái bắp vừa đủ non, bứt nhẹ những râu bắp óng mượt, vàng hoe, thấy có lỗi với những trái bắp vừa bị tước mất bộ râu đẹp!

Có hôm má sai đi hái lá ngãi cứu. Phải qua nhiều xóm lạ, tìm hỏi, nhờ người lớn chỉ cho những đám ngãi cứu mọc hoang ven đường... Rồi trâm anh với những chùm hoa nhỏ đỏ vàng thiệt đẹp, lá uống trị ho, rồi lá cây chó đẻ trị gan, bây giờ người ta gọi với cái tên đẹp đẽ diệp hạ châu...

Cứ vậy mà cô thuộc tên, biết mặt khá nhiều loại cây thuốc nam thông thường quanh vùng. Cho đến giờ cô vẫn tìm đến cây lá thuốc nam để tự trị bệnh, ngoại trừ khi ở thành phố, không còn đất để cây mọc hoang...

Bây giờ thì nhiều thứ cô đã quên dần theo tháng năm chồng chất, nhưng cảm giác hân hoan, vui sướng được đi hái lá thuốc ngày nhỏ vẫn không chịu mờ đi theo thời gian. Thỉnh thoảng trong giấc mơ, hình ảnh cô bé gầy còm rón rén dưới tán cây khế, mặt hơi ngước lên tìm kiếm trên cái nền tím nhạt của hoa, vẫn khiến cô thấy nao lòng, ngay cả trong mơ!



16/5/15

207. Chợ chiều Blog...


Dạo này, cô cứ thấy không yên, cảm giác như đang làm điều gì có lỗi. Với ai chứ? Với cái blog thân yêu của cô!

Nhớ cái thời mới chập chững bước vào làng Blog, cũng là thời hoàng kim của blog Yahoo, thiệt là đông vui! Cô đã viết như người... mộng du! Sáng sớm viết, giữa trưa viết, nửa đêm lục đục bật đèn viết... Có khi một ngày viết đến ba đoản văn, làm thơ... con cóc nữa, rồi tưởng tượng cả những chuyện tình diễm ảo lâm ly đầy nước mắt... Nhớ lại vừa vui vừa... ốt dột! hehe...

Bạn bè blog cũng đông dần, đọc mấy cái còm vui ơi là vui! Số lượng còm có khi tròm trèm trên trăm, ngồi viết trả lời và chạy qua nhà bạn bè đọc bài, thăm hỏi, bình luận mất cả giờ là chuyện thường tình. Nhiệt tình đến độ tuốt ngoài quê mà dám quảy khăn gói vào SG dự cái off đầu tiên trong đời!

Đang hăng như vậy, đùng cái blog Yahoo thông báo đóng cửa. Dân blog chạy tứ tán tìm chỗ... nương thân! Bạn bè lạc nhau, dần xa cách, blog dần vắng vẻ... Rồi chuyện cũng phải đến, người trước kẻ sau, bỏ blog qua Facebook! Dù thương blog đến đâu, dù cố dung hòa cả hai, không ai có thể phủ nhận sức hấp dẫn của Fb. Những stt ngắn gọn, phù hợp với nhịp sống hối hả hiện nay cộng nhiều cái hấp dẫn khác như nhắn tin, chat... Fb tràn trề nhựa sống so với blog ngày càng già cỗi, ngày càng mất dần đi fan hâm mộ!

Ngay cả cô, thương blog đến thế, tự hứa với lòng sẽ gắn bó với blog chừng nào còn đủ sức lên mạng. Vậy mà giờ đây, công việc bận rộn trong ngày khiến cô không thể vào blog thường xuyên, đôi khi vắng trên tuần, chuyện không hề có những tháng ngày trước đó! Ngược lại, dù bạn có bận đến đâu, vẫn có thể lướt qua Fb, đọc lướt nhanh stt của bạn bè, còm ngắn gọn, hoặc bận quá thì like một phát để báo cho bạn biết mình đã có ghé thăm, trong khi blog phải cần thời gian trầm ngâm trước một bài viết thường là khá dài, và bạn khó có thể viết còm ngắn gọn được.

Ôi blog thân thương! Dù gì cô vẫn không thể bỏ, nhưng sự thưa thớt gần đây cứ khiến cô áy náy với bạn bè vì không thể đọc hết, ghé thăm hết được, bài viết cũng ít dần vì mất đi cảm hứng. Cô cũng thấy xót vì bạn bè blog mất dần, đôi khi lướt qua những blog bỏ hoang phế mà thấy nao lòng...

Cảnh chợ chiều, bao giờ cũng buồn!!!