Vừa nhận được lời chúc năm mới của người bạn thân phương xa, trong đó có câu "mọi buồn phiền sẽ qua đi...", tôi lại nhớ lần gọi điện về hỏi thăm lần đầu của bạn cách đây vài năm.
Đáp lại tiếng cười và câu hỏi mào đầu sau bao nhiêu năm bặt tin, tôi òa lên khóc như mưa như gió, không nói được tiếng nào, đến nỗi bạn tôi hoảng lên, đành nhờ ông chồng đang nằm coi phim gần đó, cầm điện thoại giùm để tìm lời lẽ trấn an tôi...
Bao nhiêu buồn tủi chất chứa, không thể kể lể được với ai, cũng không biết tìm cách gì giải tỏa đã dồn ứ lại và chợt tuôn trào như dòng nham thạch nóng bỏng từ trong lòng núi lửa...
Giờ thì tôi chỉ cười buồn sau câu chúc của bạn. Không phải tôi đã không còn những nỗi buồn đau mới cũ chất chồng. Cũng không hẳn tôi đã có bản lĩnh đủ để... ne pas mọi chuyện. Chỉ là vì tôi đã học được cái kiểu của những vận động viên lướt sóng. Những con sóng dữ tợn, chồm lên cuồng nộ, ngầu bọt đầy hung hãn kia tưởng chừng đè bẹp, chôn vùi những con người yếu ớt, chỉ có miếng ván mỏng dưới chân và lòng dũng cảm với niềm tin mạnh mẽ sẽ vượt qua được thử thách trước mặt.
Tôi muốn nói với bạn mình rằng những nỗi buồn phiền trong đời sẽ không qua đi đâu. Chúng như những con sóng dữ, hết lớp này đến lớp khác cuồn cuộn kéo tới đe dọa nhấn chìm ta... Tôi đang cố tập đứng thật vững trên miếng ván mỏng manh giữa muôn trùng sóng nước. Tập đừng sợ hãi, hoặc cố kìm chế nỗi sợ. Tập đối mặt với mọi chuyện với lòng tin mình sẽ vượt qua, như họ... Để đừng bao giờ bị rơi vào trốt xoáy của sự hoảng loạn, mất phương hướng, bị đắm chìm, bị chôn vùi xuống tận đáy sâu của sự tuyệt vọng.
Những ngày cuối năm, tôi tự chúc cho mình cố gắng trở thành một con người "lướt ván giỏi". Sẽ có những đường lượn duyên dáng, đẹp đẽ trên đầu những ngọn sóng ngạo nghễ. Sẽ bình tĩnh luồn vào những con sóng hình ống nổi tiếng nguy hiểm chết người, để rồi lại xuất hiện giữa trời nước bao la, và sẽ tiếp tục đối mặt với những đợt sóng mới...
Nếu qua được một năm, ta thấy ta vẫn còn trụ lại được giữa cuộc đời, là một con người bình thường như bao người khác, vẫn giữ được nụ cười trên môi, thì quả thật ta đã xứng đáng được nhận danh hiệu "vận động viên lướt sóng hạng... bèo!" Vậy là giỏi rồi, phải không các bạn? Hehehe...