tĩnh lặng

tĩnh lặng

29/12/13

118. Tự bạch cuối năm




Vừa nhận được lời chúc năm mới của người bạn thân phương xa, trong đó có câu "mọi buồn phiền sẽ qua đi...", tôi lại nhớ lần gọi điện về hỏi thăm lần đầu của bạn cách đây vài năm.

Đáp lại tiếng cười và câu hỏi mào đầu sau bao nhiêu năm bặt tin, tôi òa lên khóc như mưa như gió, không nói được tiếng nào, đến nỗi bạn tôi hoảng lên, đành nhờ ông chồng đang nằm coi phim gần đó, cầm điện thoại giùm để tìm lời lẽ trấn an tôi...

Bao nhiêu buồn tủi chất chứa, không thể kể lể được với ai, cũng không biết tìm cách gì giải tỏa đã dồn ứ lại và chợt tuôn trào như dòng nham thạch nóng bỏng từ trong lòng núi lửa...

Giờ thì tôi chỉ cười buồn sau câu chúc của bạn. Không phải tôi đã không còn những nỗi buồn đau mới cũ chất chồng. Cũng không hẳn tôi đã có bản lĩnh đủ để... ne pas mọi chuyện. Chỉ là vì tôi đã học được cái kiểu của những vận động viên lướt sóng. Những con sóng dữ tợn, chồm lên cuồng nộ, ngầu bọt đầy hung hãn kia tưởng chừng đè bẹp, chôn vùi những con người yếu ớt, chỉ có miếng ván mỏng dưới chân và lòng dũng cảm với niềm tin mạnh mẽ sẽ vượt qua được thử thách trước mặt.

Tôi muốn nói với bạn mình rằng những nỗi buồn phiền trong đời sẽ không qua đi đâu. Chúng như những con sóng dữ, hết lớp này đến lớp khác cuồn cuộn kéo tới đe dọa nhấn chìm ta... Tôi đang cố tập đứng thật vững trên miếng ván mỏng manh giữa muôn trùng sóng nước. Tập đừng sợ hãi, hoặc cố kìm chế nỗi sợ. Tập đối mặt với mọi chuyện với lòng tin mình sẽ vượt qua, như họ... Để đừng bao giờ bị rơi vào trốt xoáy của sự hoảng loạn, mất phương hướng, bị đắm chìm, bị chôn vùi xuống tận đáy sâu của sự tuyệt vọng.

Những ngày cuối năm, tôi tự chúc cho mình cố gắng trở thành một con người "lướt ván giỏi". Sẽ có những đường lượn duyên dáng, đẹp đẽ trên đầu những ngọn sóng ngạo nghễ. Sẽ bình tĩnh luồn vào những con sóng hình ống nổi tiếng nguy hiểm chết người, để rồi lại xuất hiện giữa trời nước bao la, và sẽ tiếp tục đối mặt với những đợt sóng mới...

Nếu qua được một năm, ta thấy ta vẫn còn trụ lại được giữa cuộc đời, là một con người bình thường như bao người khác, vẫn giữ được nụ cười trên môi, thì quả thật ta đã xứng đáng được nhận danh hiệu "vận động viên lướt sóng hạng... bèo!" Vậy là giỏi rồi, phải không các bạn? Hehehe...





26/12/13

117. Vượt khó


Tôi nghe cô giáo chủ nhiệm lớp 11 kể chuyện của em vào ngày GS trong quán cafe quen thuộc. Tôi thật sự bàng hoàng và cảm phục em, một em gái mồ côi cả cha lẫn mẹ, còn ở tuổi teen, lẽ ra phải vui chơi học hành trong một gia đình đầm ấm như bao đứa trẻ khác cùng lứa với em, nhưng em đã phải sớm trưởng thành, tự bương chải nuôi thân mình và một người anh trai bệnh tâm thần, còn phải tự lo cho mình học hành, mà ngạc nhiên thay, em vẫn là một học sinh giỏi toàn diện từ tiểu học đến giờ!

Em mồ côi cha từ năm học lớp bảy, sau đó chỉ vài tháng mẹ em cũng mất. Anh trai lúc đó đang học lớp mười. Không chịu nỗi cú sốc lớn và áp lực phải gánh vác gia đình, nuôi em ăn học, sau những đêm mất ngủ triền miên, anh trai em đã trở nên ngơ ngẩn và đi lang thang khắp nơi, ai cho gì ăn nấy, ngủ vạ vật lề đường, nếu tỉnh táo phút nào, anh mới quay về căn nhà cót ọp ẹp trong hẻm rồi sau một giấc ngủ, một bữa cơm của cô em gái, anh lại đi thất thểu khắp hang cùng ngõ hẹp...

Vậy mà em vẫn đến lớp đều đặn, đi làm thêm buổi tối ở một quán nhậu, đem theo sách vở để tranh thủ làm bài, và cuối năm vẫn là học sinh giỏi chuyên ban Toán Lý Hóa!

Cô giáo chủ nhiệm và các bạn có giúp đỡ cho em một cách hạn hẹp tùy khả năng, nhưng cô than rằng nếu không có một Mạnh Thường Quân nào đó giúp đỡ, e rằng em sẽ gặp khó khăn trong năm học cuối cấp và ngay cả khi cô chắc chắn em sẽ đậu vào Đại học, thì khả năng theo đuổi việc học hành của em cũng khó mà hoàn tất trong suốt bốn năm.

Câu chuyện về em đã ám ảnh tôi trong những ngày lễ GS, và tôi nghĩ rằng nếu có một ơn phước nào đó đã dẫn dắt cho tôi biết em, thì tôi sẽ không thể quay lưng được. Thế là tôi nhẫm tìm những mối quen biết của mình, một người có đủ tâm hướng về giới trẻ, có kỳ vọng về tương lai nước nhà, có đủ tài chính để giúp em một phần nào trong suốt những năm Trung học bây giờ và bốn năm Đại học sau này.

Và tôi đã tìm ra. Lạy Chúa, quả thật em đã có duyên lành trong lễ Giáng Sinh năm nay. Một người còn rất trẻ, khá thành đạt trong kinh doanh, đã lắng nghe tôi kể lại chuyện em và vui lòng giúp đỡ theo đề nghị của tôi, xin được giấu mặt. Anh bảo chỉ khi nào em tìm được công ăn việc làm sau khi ra trường, anh sẽ gặp em, chỉ để yêu cầu em một điều: "Em hãy tìm một em có hoàn cảnh nghèo khó như em ngày xưa, có ý chí vươn lên, và sẽ giúp đỡ cho em ấy như em đã nhận sự giúp đỡ của anh trong suốt bao năm."

Đầu tháng 1 Dương lịch này, việc tài trợ sẽ bắt đầu và tôi biết ngoài giá trị của món tiền quý giá hằng tháng, em sẽ có được một động lực tinh thần đáng quý hơn, rằng em đã được sự quan tâm của những người tốt, rằng em không bị ruồng bỏ, quay lưng. Tôi mong rằng động lực đó sẽ theo em suốt cả cuộc đời sau này, và nó sẽ là ngọn lửa ấm trong tim em, để em mãi là người thiện lương trong bất kỳ hoàn cảnh nào. Phước thay!!!



19/12/13

116. Lời nguyện cầu của con chiên ghẻ




Chiều tối, một con chiên đi một mình, lang thang trên đỉnh đồi. Ráng chiều đỏ rực, hắt ánh nắng quái cuối cùng trong ngày xuống lưng nó. Cái lưng khom khom, bước đi liêu xiêu, bộ lông xơ xác cho thấy nó là con vật già cỗi, ốm yếu, bệnh tật.

4/12/13

115. ru tình


 tôi tiễn tình tôi
tôi hát tình tang
vàng rơi đón đợi mùa sang
tôi rơi một thuở mênh mang tình buồn

2/12/13

114. Gravel - Mỏ Đá (phần cuối)


Tác giả: ALICE MUNRO (Nobel văn chương 2013)
(Nguồn: http://www.newyorker.com/fiction/features/2011/06/27/110627fi_fiction_munro)

Phần cuối


Tôi nhớ rất rõ ngày tang lễ của Caro. Có một phụ nữ rất tươi vui và thoải mái mà tôi không quen biết - cô ấy là Josie - tôi với cô ấy đã làm một cuộc sơ giao. Chúng tôi đi thăm thú vài cái đu và một cái nhà búp bê đủ lớn để tôi có thể vào được bên trong, và chúng tôi ăn một bữa trưa rất thịnh soạn, nhưng chưa đủ để làm tôi bệnh. Về sau tôi biết rất rõ về Josie. Ba tôi kết bạn với cô ấy ở Cuba, và sau khi ông ly dị cô trở thành mẹ kế của tôi, là vợ thứ hai của ba tôi.