tĩnh lặng

tĩnh lặng

30/11/14

182. Đồng vọng tiếng đời...




Không biết từ bao giờ, những thứ bên ngoài, nói chung là ngoại cảnh, không còn tác động đến cô nữa.

Mỗi sáng sớm cô lắng nghe tiếng chú chích chòe lửa cất giọng nhà bên, tiếng xe chạy, tiếng chổi sàn sạt trên đường của chị quét rác, tiếng lịch kịch dọn bàn ghế chuẩn bị bán hàng của vợ chồng cậu em... và cô lắng nghe mình... Chẳng có gì cả! Cô không còn thấy vui và háo hức chờ nghe chim hót như lúc còn ngoài quê, cũng chẳng có chút nôn nao, tò mò nào với cảnh vật bên ngoài ở vùng đất lạ. Không phải vì buồn nhớ, cũng chẳng phải cô thờ ơ với cuộc sống này. Cô cũng không thấy khó chịu khi phải chuyển chỗ ở. Cô dễ dàng chấp nhận căn phòng trống trơn, chẳng có tủ áo, cũng không có thứ tiện nghi nào. Chỉ có một bóng đèn và một cái quạt. À, còn được một cái bàn thấp để xếp ba thứ lặt vặt và đặt laptop!

Đã có điều gì đó xảy ra trong cô, âm thầm đến cô cũng không tự nhận biết. Cô hơi ngạc nhiên, nhưng bằng lòng với điều đó, dù cũng thấy tiếc những cảm giác hưng phấn thường có lúc trước. Nếu thản nhiên được trước mọi sự và càng ít chịu tác động ngoại cảnh chừng nào, tâm hồn ta sẽ ít bị tổn thương chừng đó. Có lẽ đó cũng do nỗi sợ hãi của loại người nhạy cảm. Nhưng dù có là gì đi nữa thì trạng thái này cũng giúp cô dễ sống hơn với cuộc hành trình sắp tới, sẽ ngày càng ít thuận lợi hơn hiện giờ.

Dường như có một cánh cửa nào đó đã khép lại trong cô, để những tiếng đời xôn xao ngoài kia chỉ là đồng vọng. Những âm vang đã được thanh lọc, chỉ còn lại sự yên tĩnh vô bờ, và đó cũng là niềm vui, một niềm vui bất tuyệt!



26/11/14

181. Cô giáo chạy bàn...


Mới chân ướt chân ráo tới VT, sáng hôm sau cô đã phải làm một nghề mới, dù là bất đắc dĩ!

Số là vợ chồng cậu em trai mở quán bún chả nhỏ thôi nhưng rất đắt khách. Xui là mới hôm trước chị nhân viên cũ xin nghỉ vô thời hạn để chăm sóc cha già bệnh nặng. Cô tới vừa kịp lúc. Thôi thì thử làm nghề chạy bàn phục vụ quán ăn, coi mình có cái khả năng bỏ đâu cũng sống được như người ta không, chớ cứ... tiểu thư đường cát mãi mà đòi đi du mục là không ổn!

Vậy là thành... cô giáo chạy bàn! hehe...

Khách thường rất đông khoảng tầm 6g cho đến 8g. Và cô giáo cũng làm đầy đủ nhiệm vụ như người phục vụ cũ. Nhưng có lẽ khách quen bỗng dưng thấy xuất hiện một nhân viên mới, đeo kính trắng, đi đứng có vẻ khoan thai hơn người cũ, biết dạ thưa, hỏi han nhỏ nhẹ, biết cảm ơn khi khách đứng dậy ra về, biết xin lỗi khi khách phàn nàn phải đợi lâu... Và khách cũng bỗng dưng gọi món nhỏ nhẹ hơn, kèm ánh mắt tò mò dò hỏi, có người thắc mắc ngay với chủ quán tìm đâu ra cái cô phục vụ mới có vẻ... chậm chạp dữ zị! hic...

Tới hơn 9g là cô thấy quải, hai chân mỏi nhừ vì di chuyển liên tục, không được ngồi nghỉ chút nào. May lúc đó  quán đã vắng khách, chỉ còn lai rai nên cậu em thấy tội bèn mời "nhân viên chạy bàn mới"... lên lầu nghỉ ngơi!

Thế mới biết cái công việc chân tay tưởng là nhẹ nhàng nhất, ai cũng có thể làm được hóa ra không dễ nuốt trôi. Và ngạc nhiên chưa, sao hồi mới có học lớp năm mà cô chọn được cái nghề giáo chính xác vậy ta! Chứ cái tướng ẻo lả như ri mà đi xin việc thì họa may chỉ có chủ quán... cận thị nặng hơn cô mới chịu nhận thôi. Xin thưa, đó là nhận xét của cậu em tui đó pà kon ui! hic...




24/11/14

180. Bonjour Vũng Tàu!


Đã đặt chân đến vùng biển thứ hai, cũng là miền du lịch nổi tiếng. Buổi tối đầu tiên, lo dọn dẹp, sắp xếp đồ đạc nên chưa thăm thú gì cả, nhưng bước đi trên vùng đất lạ vẫn cho cô một cảm xúc mới mẻ. Nó khiến cô thấy mây trời dường như xanh hơn, gió biển có một vị khang khác và bất giác cô bắt gặp mình đang mĩm cười...

Ngày mai cô sẽ ra thăm biển để nhìn thử coi những con sóng có khác sóng biển nơi cô từng ở. Tiếng ru của biển có giống biển quê cô, và biết đâu lại có một gương mặt, một đôi mắt thân quen nào đó... Cô tự cười mình mơ hảo, nhưng mơ thì có mất gì đâu kia chứ, miễn đừng cược hết mọi thứ vào một giấc mơ, và khi giấc mơ tan thì cũng cố mà giữ lại được nụ cười...






19/11/14

179. Tôi đã chọn nghề giáo...


Thường người ta chọn nghề nghiệp cho mình khi vừa đến cái tuổi thành niên, hoặc sớm hơn chút ít. Có lẽ tôi thuộc trường hợp hiếm gặp vì đã định hình cho mình một cái nghề khi còn là đứa bé học lớp năm trường làng.

Lúc đó tôi còn nhớ cả lớp đang khóc thút thít vì phải chia tay thầy giáo lớp bốn mà chúng tôi rất thương vì thầy nhận lệnh thuyên chuyển về lại Phan Thiết là quê của thầy. Đó cũng là ngày đầu năm học lớp năm và cả lớp đang chờ thầy giáo mới từ Nha Trang chuyển về. Chúng tôi vừa buồn vừa hồi hộp chờ đợi, không biết thầy giáo mới có hiền như thầy giáo lớp bốn không.

Lát sau thầy Hiệu trưởng bước vào và giới thiệu thầy giáo mới. Chúng tôi lấm lét liếc nhìn thầy và thấy... hơi yên tâm vì trông thầy còn rất trẻ, có lẽ mới ra trường và có vẻ hiền hòa, dễ gần...

Chỉ cần học thầy một buổi thôi là mấy ông tướng lớp tôi đã thoải mái trổ tài nghịch ngợm vì quả thật thầy rất hiền! Bọn con gái thì tha hồ... nhõng nhẽo! Và không biết từ bao giờ, lũ học trò chúng tôi đã yêu quý thầy còn hơn cả thầy lớp bốn!

Với giọng nói nhỏ nhẹ, nụ cười hiền như bụt, cách giảng bài hấp dẫn lôi cuốn như kể chuyện và giọng hát khá hay, chúng tôi đã mau chóng coi thầy như thần tượng và răm rắp làm theo lời thầy.

So với các bạn, tôi là đứa khá nhút nhát, hơi cô độc và ít nói. Tôi học khá môn văn và siêng học bài, nhưng lại yếu toán. Sang học kỳ hai, thầy lập danh sách khoảng 5 đứa yếu toán nhất lớp, trong đó có tôi và bảo mỗi đêm phải tới nhà trọ của thầy để thầy kèm thêm, dĩ nhiên là không thu tiền.

Được thầy chỉ dạy tận tình, tôi học khá dần lên và ngày càng thích học toán. Một buổi tối, thầy cho các bạn khác về trước, bảo tôi ở lại vì thầy cần hỏi chuyện. Tôi hơi run, không biết mình đã phạm lỗi gì. Thầy trả cho tôi quyển vở làm bài tập toán, đưa thêm cho tôi một quyển sổ rất đẹp, bìa cứng mạ chữ vàng và dịu dàng bảo tôi: "Thầy tặng em để em viết vào đây những gì cần viết. Đừng viết vào vở bài tập toán nữa!"

Tôi lặng người khi chợt nhớ tôi đã viết vào những trang sau của cuốn vở bài tập toán những buồn tủi riêng mình gặp phải trong gia đình. Lúc đó tôi chưa biết đó là cách viết nhật ký. Khi thầy chấm bài đến gần hơn nửa cuốn vở, thầy mới vô tình lật giở những trang sau và đọc được những dòng chữ ngây ngô đẫm đầy nước mắt tôi đã nguệch ngoạc viết vội khi làm bài tập ở nhà.

Từ đó dường như thầy chú ý đến tôi hơn, con bé lặng lẽ, cô độc, ốm yếu, xấu xí, không có gì nổi bật như các bạn khác. Và tôi đã viết vào cuốn sổ thầy cho mỗi đêm sau khi học bài xong, khi cả nhà đã ngủ say. Viết cẩn trọng hơn, nắn nót hơn, tưởng tượng ra một người bạn thân, ở xa tôi lắm, sẽ nhận được và đọc được những gì tôi kể lể...

Khi đó tôi đã kể với người bạn tưởng tượng về thầy tôi. Và tôi đoan chắc với người bạn ấy rằng lớn lên tôi sẽ là cô giáo, chắc như một lời thề!

Thầy dạy chúng tôi chỉ một năm. Khi chúng tôi lên lớp sáu thì thầy cũng đổi về lại Nha Trang. Ngày chia tay thầy, chúng tôi lại khóc thút thít... Mỗi đứa tìm một món quà tặng thầy. Thầy bảo chúng tôi thầy chỉ nhận quà tự làm. Bọn trẻ nhà quê chúng tôi lúc đó khéo tay lắm. Đứa thì đan cho thầy chiếc rổ con xinh xắn, đứa lại thêu cho thầy chiếc khăn tay, có đứa tìm vỏ sò, vỏ ốc dưới biển... Thôi thì đủ thứ hầm bà lằng nhưng thầy có vẻ cảm động lắm khi đứa nào đem quà lên cũng hỏng biết nói gì mà chỉ khóc thút tha thút thít...

Riêng tôi chờ các bạn ra về hết mới đến gần thầy, cúi đầu nói lí nhí gì đó rồi đưa cho thầy cuốn sổ tay bìa cứng thầy đã tặng tôi. Trong đó tôi đã viết tất cả nỗi niềm của một con bé sớm biết rơi những giọt nước mắt thầm lặng mỗi đêm...

Trong một giờ văn ở lớp về đề tài chọn nghề năm lớp sáu, tôi đã viết một bài văn xuất sắc nhất lớp và có lẽ cũng hay nhất trong đời tôi về lý do tôi chọn nghề giáo!

Ít ai biết rằng cái nghề tôi đã đinh ninh từ nhỏ xuất phát từ một người thầy tôi thương quý nhất. Người đã đọc những dòng nhật ký đầu tiên ngây ngô của tôi và có lẽ cũng là người đầu tiên tôi đã trao gởi tất cả nỗi niềm...








10/11/14

178. Từ biệt thành Phan!


Nhờ bác Trịnh và cô Khánh Ly nói giùm lời từ biệt với Phan Thiết dấu yêu!






5/11/14

177. Thiên di


Như loài chim thích đi rong cứ đến mùa là rủ nhau cất cánh
Như nắng đang mời gọi
Mưa tuôn giá lạnh bỏ lại phía sau
Mãi miết dặm ngàn mộng mị chiêm bao
Giấc miên viễn vẫn lao về phía trước...

Tìm thấy gì hở em
Xanh xao tình đất mới
Trái chưa đủ ngọt mềm
Hương chỉ một thoáng say
Vội làm chi
Con nước vẫn đong đầy...

PT - 5/11/14