Cách đây vài hôm, đọc "Cõi blog" trên Tuổi Trẻ Cuối Tuần, hôm nay bên nhà chị có bài mới "Đóng blogspot". Suy ngẫm và thấm thía, chắc vì "đồng bệnh tương lân"!
Có lẽ cư dân làng blog đều đã trải qua những cảm giác ấy, hưng phấn khi mới bắt đầu mở trang Nhật ký ảo với bao điều mới lạ kèm theo những ngỡ ngàng của một lính mới tò te. Sau đó là những trang viết say sưa, tiêu tốn kha khá thì giờ để mày mò trang trí, để "căn nhà" mình mang một dấu ấn riêng tư. Và cái cảm giác của lần đầu bài viết mình được... tự xuất bản, có một cái còm đầu tiên của ai đó không hề quen biết. Những nặng nề u uất phần nào cũng giảm nhẹ khi được dàn trải lên trang viết, không sợ bị đục bỏ, bị chê bai, bình phẩm...
Theo thời gian, sự hưng phấn dần mất đi bởi không còn gì mới lạ. Đề tài cạn dần, hứng khởi không phải lúc nào cũng có sẵn trong túi để "tùy nghi sử dụng", không kể một số va chạm nhỏ giữa các blogger vì lý do này nọ... Tất cả đã làm cạn kiệt dần lòng nhiệt tình, sự say mê ban đầu. Sẽ có không ít người viết rơi vào tâm trạng chán nản, bỏ bê "ngôi nhà" của mình, bạn bè tới thăm ít dần đi, rồi sau đó là... đóng blog!
Người viết bài này cũng đã từng có thời gian không thể viết được gì ra hồn, cũng đã không còn thấy hứng thú khi ngồi trước trang blog, không muốn "lang thang" nhà bạn bè nữa... Nhưng may thay, cơn khủng hoảng đó cũng trôi qua và bản thân cũng lấy lại quân bình, tìm lại niềm say mê viết lách...
Đa số chúng ta có mong mỏi gì được trở thành nhà văn, nhà thơ thực sự! Chỉ là nhu cầu tự thân được chia sẻ, được viết ra những tâm tư, ẩn ức của mình, để lòng được nhẹ nhàng, tiếp tục sống cho trọn một kiếp người, để có được niềm vui bè bạn, một phần nào đó bớt được cảm giác cô đơn, quạnh quẽ, cho dù đang ở giữa bao người...
Vậy thì chúng ta cứ tiếp tục mà viết đi các bạn ơi! Dẫu chỉ là một vài dòng than vãn, đôi câu chuyện cười thư giãn, kể cả những nỗi niềm tưởng chừng không ai thấu hiểu... Ta cứ viết khi ta thích, chẳng có một áp lực nào cả, chẳng vì để câu view... Ta cứ viết dù người vào đọc chỉ đếm trên đầu ngón tay, dù bạn để lại lời còm đồng cảm hay thờ ơ quay lưng mà chẳng một lời chào... Ta hãy viết, nếu không vì muốn có người sẻ chia thì cũng để cho riêng ta, một lúc nào đó, đọc lại chính những gì ta viết, rồi cười buồn cho niềm tin ngây ngô ngày nào, rằng nếu viết ra được thì nỗi buồn sẽ tự chắp cánh mà bay...
Chỉ mong bạn, đừng có khóa blog, như một cách khóa trái tâm hồn mình, vì có thể sẽ có một ai đó trong cộng đồng blog, vì thật lòng mến thương bạn mà phải chịu sự tổn thương, khi đến thăm bạn lại phải ngậm ngùi bởi một dòng tin đau lòng không hề chờ đợi...