tĩnh lặng

tĩnh lặng

27/3/14

139. Ngã rẽ




Trong cuộc đời mình, có bao giờ bạn phân vân khi đứng trước một chọn lựa? Một quyết định quan trọng có thể làm cuộc đời bạn sẽ tốt hơn hoặc xấu đi... Nó khiến ta do dự, ngần ngại, nhất là khi ta đã không còn trẻ trung để có thể mạnh dạn bước đi trên con đường chưa có dấu chân người! Nó sẽ khiến ta bao đêm mất ngủ, loay hoay với những dự đoán về tương lai, nếu lại là một tương lai còn mờ mịt, không mấy sáng sủa...

Nhưng rồi ta thấy rằng, bước đi còn hơn chôn chân một chỗ với mòn mỏi, kiệt quệ, không còn sức sống... Thà rằng bước đi với bước chân dò dẫm, loạng choạng còn hơn nhìn ngày tháng dần qua, với buổi sáng mù sương và chiều tàn im vắng. Thà rằng vấp ngã một lần nữa hơn ngồi đếm lá rụng như đếm tuổi của mình...

Cái gì đang chờ ta phía trước? Chưa biết. Nhưng ít ra, nó còn cho ta một chút hy vọng, dù chỉ lập lòe nhòa nhạt chẳng đáng tin!

Vậy thì cứ bước đi bạn ơi! Nếu không may bị vấp ngã đau điếng, ta lại gượng dậy mà đi tiếp. Dù sao, đó vẫn là lựa chọn của chính mình. Hãy can đảm đối đầu và chấp nhận. Hoặc tốt hơn, hoặc xấu đi, có gì đâu! Quan trọng là bạn không được phép buông xuôi theo dòng đời đưa đẩy. Đừng có biến mình thành một cánh bèo dập dềnh không biết trôi về đâu.

Và nhớ, "Mỗi ngày ta chọn một niềm vui", trong bất kỳ hoàn cảnh nào!



15/3/14

138. Hót cho ngày giỗ bạn: Mắt Lệ Cho Người


Mắt Lệ Cho Người
Nhạc và lời:   Từ Công Phụng

Tuần sau là tròn một năm ngày mất người bạn gái thân thương của tôi. Lúc trước, mỗi lần gặp nhau, bạn lại nài nỉ tôi hát bài này. Bạn vốn rất vui tính, vừa thấy mặt đã nghe tiếng cười giòn tan và cái miệng tươi tắn như cánh hoa ban mai dưới ánh mặt trời hồng rực. Nhưng không hiểu sao bạn lại cứ thích mê mệt cái bài hát quá đỗi thê thiết này!

Khi tôi vào thăm bạn những ngày cuối cùng, bạn vẫn cố gượng cười và thều thào yêu cầu tôi hát lại cho bạn nghe bài hát yêu thích! Có lẽ bài hát như một điềm báo trước cái kết cục bất ngờ, bi thương của cuộc đời bạn. Những tưởng hạnh phúc đang ngập tràn trong căn nhà đẹp đẽ ấy là sự bù đắp cho những năm tháng gian khổ của gia đình bạn trong quá khứ, nào ngờ đâu...

Sắp tới ngày tôi vào PT thăm bạn rồi. Cô bạn xinh đẹp, giỏi giang ơi, tôi lại hát bạn nghe nhe TH yêu thương!





14/3/14

137. Buồn vui sách cũ...




Trước năm 1975, tôi có ông chú rất mê sách, nhất là sách cũ. Nhờ theo chú rong chơi khắp phố phường Sài Gòn cũ, tôi mới có dịp biết đến những tiệm sách cũ nổi danh, thời hoàng kim của sách cũ lúc bấy giờ.

Tiệm thứ nhất chú hay đóng đô là tiệm Xuân Thu trong hành lang Eden, chủ yếu là sách ngoại văn. Trong khi tôi chết mê chết mệt với những bộ truyện tranh nước ngoài thì ông chú mãi tìm kiếm trong những chồng sách cao nghệu. Có khi chú cháu tôi quên cả đói bụng. Coi chán chê rồi, giật mình nhìn đồng hồ mới biết đã quá trưa, thế là chú cháu mua vé vào rạp Eden coi phim luôn, không quên kèm theo hai ổ bánh mì thịt!

Tiệm thứ hai chú cũng thường ghé là tiệm Lan Anh ở đường Đồng Khởi ngày nay, thường là sách tiếng Pháp. Ở tiệm này tôi có một kỷ niệm khó quên vì cái đãng trí đáng mặt... thiên tài của ông chú mê sách! Tôi thường tìm vài quyển truyện tranh yêu thích (chủ yếu coi tranh rồi đoán chứ đọc tiếng nước ngoài lỏm bỏm thui!) rồi kiếm một góc vừa kín đáo vừa mát mẻ, sau đó là không còn biết trời trăng mây nước gì nữa, tha hồ cho óc tưởng tượng bay bổng đến nỗi... ngủ gục luôn tại chỗ! hehe... Ông chú nghệ sĩ của tôi còn hay hơn. Ổng cũng mê man với mấy quyển sách hiếm vừa tìm được, có khi ngồi đàm đạo với chủ tiệm sách (khi vắng khách), rồi đứng dậy trả tiền, lửng thửng vừa đi ra khỏi tiệm vừa đọc, quên luôn đứa cháu yêu quý đang ngủ ngon lành trong góc! Đến lúc lên xe buýt rồi, mới nhớ sực sao không thấy "cái đuôi" mọi khi lẽo đẽo một bên, thế là chú hoảng hồn chạy ngược về chỗ cũ...

Ngoài hai tiệm trên, chú cũng thường lang thang dãy sách cũ ở mé đường Đặng Thị Nhu và Calmette quận 1. Chỗ này chú ít dẫn tôi đi vì đông đúc. Có lẽ chú rút kinh nghiệm, sợ con cháu bị lạc lần nữa, mà lạc ở đây coi như... đi đứt, đẻ hỏng kịp để đền! hehe...

Sau này lớn lên, tôi đã biết tự đi tìm mua sách cũ, thường là "sách chạy" trên đường Nguyễn Huệ hoặc ngã tư Lê Lợi - Nam Kỳ Khởi Nghĩa.

Tôi cũng nhớ có vài lần chú rủ đi bán sách cũ với chú, chỉ bán vài quyển thôi, vì chú đang... túng tiền! Lúc kỳ kèo giá cả thì chú hăng hái lắm, thao thao bất tuyệt về quyển sách quý hiếm, như được dịp khoe về đứa con cưng rứt ruột... đem đi bán! Sau khi ngả giá, cầm số tiền khá lớn (lúc ấy), chú bỗng tần ngần, có vẻ như đang muốn... giật lại quyển sách trên tay ông chủ mới! hic...

Giờ thì chú đã đi xa mãi mãi, còn tủ sách của chú thì không biết đã đi về đâu! Có dịp vào Sài Gòn, tôi cũng hay lang thang tiệm sách cũ và lại bâng khuâng nhớ ông chú mê sách của tôi. Có lẽ chú là người đầu tiên đã truyền cho tôi cái nết mê sách đến quên ăn quên ngủ, đến nỗi có lần tôi bị má đánh đòn cũng vì cái tội mê sách để... nồi cơm khét lẹt mà không hay! hic hic...

Nhưng tôi cũng vô vàn biết ơn chú, vì đã bao lần nhờ sách tôi có thể quên đi thực tại nghiệt ngã. Cũng nhờ sách, tâm hồn tôi được tô điểm đẹp đẽ hơn, giàu có hơn, mạnh mẽ hơn, cho tôi nhiều sức lực để có thể chịu đựng, vượt qua thử thách, đắng cay của cuộc đời vốn không dành cho riêng tôi một chút ân sủng nào!




11/3/14

136. Vàng rơi



vàng rơi vàng rơi
nẻo về phương ấy
cõi thiên thai
đường mộng suối mơ...

một thuở vàng rơi
bước chân líu ríu
gió rắc vàng
quên mất dấu thời gian...

lối về mang mang
ngõ nhỏ vắng người
vàng rơi nơi nao
lòng nghe thương sao...








10/3/14

135. hoang mạc


Trong tâm hồn mỗi người, có chăng một miền hoang mạc?

một nơi hoang vu, quạnh vắng, tịnh không một bóng người, không ai cả!

một nơi không có mặt trời, không cả trăng sao, không đêm, không ngày...

một nơi không bóng cây, ngọn cỏ, không biển biếc, trời xanh.

không tiếng suối róc rách non ngàn, không chim chóc hoan ca hòa điệu...

Đôi khi ta lại tìm về nơi ấy, chỉ để nhìn lại mình, trong chốn hư không tịch lặng tuyệt vời!!!












5/3/14

134. Lan man blog...


Cách đây vài hôm, đọc "Cõi blog" trên Tuổi Trẻ Cuối Tuần, hôm nay bên nhà chị có bài mới "Đóng blogspot". Suy ngẫm và thấm thía, chắc vì "đồng bệnh tương lân"!

Có lẽ cư dân làng blog đều đã trải qua những cảm giác ấy, hưng phấn khi mới bắt đầu mở trang Nhật ký ảo với bao điều mới lạ kèm theo những ngỡ ngàng của một lính mới tò te. Sau đó là những trang viết say sưa, tiêu tốn kha khá thì giờ để mày mò trang trí, để "căn nhà" mình mang một dấu ấn riêng tư. Và cái cảm giác của lần đầu bài viết mình được... tự xuất bản, có một cái còm đầu tiên của ai đó không hề quen biết. Những nặng nề u uất phần nào cũng giảm nhẹ khi được dàn trải lên trang viết, không sợ bị đục bỏ, bị chê bai, bình phẩm...

Theo thời gian, sự hưng phấn dần mất đi bởi không còn gì mới lạ. Đề tài cạn dần, hứng khởi không phải lúc nào cũng có sẵn trong túi để "tùy nghi sử dụng", không kể một số va chạm nhỏ giữa các blogger vì lý do này nọ... Tất cả đã làm cạn kiệt dần lòng nhiệt tình, sự say mê ban đầu. Sẽ có không ít người viết rơi vào tâm trạng chán nản, bỏ bê "ngôi nhà" của mình, bạn bè tới thăm ít dần đi, rồi sau đó là... đóng blog!

Người viết bài này cũng đã từng có thời gian không thể viết được gì ra hồn, cũng đã không còn thấy hứng thú khi ngồi trước trang blog, không muốn "lang thang" nhà bạn bè nữa... Nhưng may thay, cơn khủng hoảng đó cũng trôi qua và bản thân cũng lấy lại quân bình, tìm lại niềm say mê viết lách...

Đa số chúng ta có mong mỏi gì được trở thành nhà văn, nhà thơ thực sự! Chỉ là nhu cầu tự thân được chia sẻ, được viết ra những tâm tư, ẩn ức của mình, để lòng được nhẹ nhàng, tiếp tục sống cho trọn một kiếp người, để có được niềm vui bè bạn, một phần nào đó bớt được cảm giác cô đơn, quạnh quẽ, cho dù đang ở giữa bao người...

Vậy thì chúng ta cứ tiếp tục mà viết đi các bạn ơi! Dẫu chỉ là một vài dòng than vãn, đôi câu chuyện cười thư giãn, kể cả những nỗi niềm tưởng chừng không ai thấu hiểu... Ta cứ viết khi ta thích, chẳng có một áp lực nào cả, chẳng vì để câu view... Ta cứ viết dù người vào đọc chỉ đếm trên đầu ngón tay, dù bạn để lại lời còm đồng cảm hay thờ ơ quay lưng mà chẳng một lời chào... Ta hãy viết, nếu không vì muốn có người sẻ chia thì cũng để cho riêng ta, một lúc nào đó, đọc lại chính những gì ta viết, rồi cười buồn cho niềm tin ngây ngô ngày nào, rằng nếu viết ra được thì nỗi buồn sẽ tự chắp cánh mà bay...

Chỉ mong bạn, đừng có khóa blog, như một cách khóa trái tâm hồn mình, vì có thể sẽ có một ai đó trong cộng đồng blog, vì thật lòng mến thương bạn mà phải chịu sự tổn thương, khi đến thăm bạn lại phải ngậm ngùi bởi một dòng tin đau lòng không hề chờ đợi...




2/3/14

133. Điệu luân vũ sắc màu...


Dân du lịch thế giới đang xôn xao đổ về các nước Bắc Âu để được mãn nhãn Bắc cực quang. Và tôi cũng đã ngây ngất trong một show truyền hình cùng chủ đề cách đây vài hôm.

Thỉnh thoảng tôi cũng được thấy Bắc cực quang mấy năm trước, cũng trên TV, theo chân vài đoàn thám hiểm, du khảo. Nhưng thường chỉ vài vệt sáng lung linh nhiều màu, tương tự cầu vồng, dĩ nhiên là to lớn hơn và đẹp đẽ hơn...

Nhưng lần này, theo nhận xét của nhà đài, Bắc cực quang năm nay rất đặc biệt, chói lọi hơn, rực rỡ hơn, và sự chuyển đổi sắc màu từ xanh đến đỏ sang tím... làm du khách kinh ngạc và ngất ngây như đang ở chốn bồng lai tiên cảnh!

Tiếc là tôi chỉ có những bức hình trên mạng, những bức ảnh chết, chỉ chộp một vài khoảnh khắc, chưa đủ sức chuyển tải hết sự huyền hoặc của nó. Như một bản luân vũ màu sắc lãng mạn mượt mà của thiên nhiên, kiêu hãnh phô diễn nét kỳ ảo trước những cặp mắt trần tục đang say sưa chiêm ngưỡng.

Một vẻ đẹp không giới hạn, vẻ đẹp mênh mông đến vô cùng của vũ trụ, không thể giải thích, không thể mô tả, để càng thấy rõ con người nhỏ nhoi, bất lực và tội nghiệp đến dường nào!!!