tĩnh lặng

tĩnh lặng

28/8/14

164. Tiếng thời gian


Cô nhớ hình ảnh Ba mỗi chiều ngồi trước cửa nhà, với cây đàn mandoline cũ kỹ, so dây, nắn phím... Và rồi những âm thanh rộn rã vang lên với cách đánh hợp âm rất điệu nghệ và kỹ thuật rung dây thật điêu luyện!

Thường Ba đàn và hát những bài vui tươi, những hành khúc thôi thúc lòng người. Nhưng có hôm, hình như Ba buồn chuyện gì đó, khác với lệ thường, âm thanh cây đàn bỗng réo rắt, trầm lắng với giọng hát chậm buồn, như luyến thương, hoài niệm một quá khứ xa xưa...

Không hiểu sao giờ đây cô lại nhớ câu hát ấy "Nghe tiếng thời gian âm thầm trôi..."

Có lẽ vì mỗi đêm, trong ngôi nhà bạc màu thời gian này, khi mọi âm thanh ngoài đường phố đã dần im vắng, cô bắt đầu lắng nghe những âm thanh đặc biệt. Âm thanh của những miếng vôi vữa không còn đủ sức bám dính vào vách tường, bong tróc, rơi xuống nền gạch, rất khẽ khàng nhưng đủ dội vào lòng cô, như tiếng thở dài từ biệt cuộc đời của những mảnh tường vôi, đã không thể bám chặt vào cuộc sống, cùng với bức tường đi trọn một vòng đời của vật chất hữu hạn...

Đó cũng là tiếng của thời gian trôi thật chậm mỗi đêm, âm thầm nhưng có thật, nhắc nhở cô từng giây phút đang trôi qua, trôi qua...

Dường như ngôi nhà này là hình ảnh của chính cô, bạc màu, vá víu. Và cô cũng đang rơi từng mảnh vụn mỗi đêm, chỉ còn cái hồn cốt bên trong, chờ cái ngày thời gian làm nốt chức năng cuối cùng của nó!

Có bao nhiêu người đang lắng nghe khúc tự tình của thời gian mỗi đêm, như cô?



20/8/14

163. Vườn trong phố...

Hình ảnh
 bà chủ góc thiên đường của tui nè!
 cây chen đá, lá chen hoa


 hồng cam quá đẹp!
 em hồng kiêu sa




 nhỏ xíu mà rực rỡ ghê chưa!

 mắt nai ơi, cha cha cha!
 hồ lô nè, dễ thương chưa!

 Em chuối này làm gỏi ngon lắm nhe pà kon!

Vườn nhà bạn nhỏ thôi, chắc chỉ một sào đổ lại. Không giống những khu vườn khác cô đã từng thấy, vườn của bạn không có các lối đi rải sỏi, các loài cây không được chia thành từng loại với những ô vuông vắn, cũng không có rìa cỏ mượt mà làm thành đường viền xanh mát mắt. Bạn cũng không cố công sưu tập những loài cây quý hiếm...

Thế nhưng chỉ cần rảo quanh mảnh vườn bé tẹo của bạn một vòng, ta đã có đầy đủ rau cải cho một bữa ăn đầy chất xanh, bảo đảm là rau sạch! Này nhe, bầu hồ lô cái lớn cái nhỏ treo lủng lẳng trên giàn, đậu rồng e ấp núp dưới đám hoa lá rậm rì, phải cúi lom khom mới hái được. mấy cây cà đơm đầy trái vừa đỏ, vừa xanh, vừa ưng ửng, căng mọng trong nắng, nhìn chỉ muốn cắn một phát! Còn rau thơm thì chỉ cần vài loại đủ để làm gỏi hoặc làm món rau trộn dầu giấm truyền thống, anh chàng nào cũng xanh mượt, ngắt bằng tay rất sướng khi nghe tiếng cọng rau non gãy một cái bụp! hehe...

Bạn lại còn tận dụng không gian trống trên cao nữa. Giàn phong lan được nhân giống treo trên một khoảnh đất trồng rau. Và quanh các gốc dừa, gốc cau, lan cũng được cấy bám vào, cho nó sống ký sinh, không cần tưới tắm.

Hình như các loài cây cũng biết đất trong phố thị hiếm hoi lắm, nên chúng mọc chen chúc cùng nhau, không nề sang hèn, cao thấp. Nàng hồng kiêu sa cùng chen vai sát cánh với những em mắt nai nhỏ nhắn xinh xắn dễ thương. Cây lan rừng bông trắng nhỏ xíu thơm lừng vẫn tự tin khoe hương sắc với mấy em lan ngoại to đẹp nhưng chẳng có mùi gì cả. Tất cả sáng nào cũng reo vui khi được cô chủ tưới tắm dưới nắng mai...

Cô mê mảnh vườn của bạn lắm! Mỗi tuần vài lần cô ghé qua sau khi tập thể dục trong công viên, ngồi dưới gốc dừa mát rượi gió sớm từ cái ao bèo bên cạnh, nghe mấy anh chim cu gù trong nắng, vừa nghe nhạc trong cái máy nhỏ bạn mang ra vườn, vừa nói chuyện khi bạn tưới cây quanh đấy. Hai đứa cứ tỉ tê nói chuyện, có khi giọng bạn ở tít cuối vườn "Nói to lên, tui tưới chỗ giàn mướp nè!" Tâm sự loài chim biển mà phải... la làng lên, hỏng biết cả xóm có ai nghe không nữa! hic...

Nếu thiên đường là nơi người ta thấy bình an, hạnh phúc, thì đây chính là một góc nhỏ thiên đường của cô, và của cả nhóm bạn bè, khi mỗi tháng họp mặt một lần nơi này, chỉ để nói chuyện trên trời dưới đất, để thỉnh thoảng phát hiện tụi mình đã có thêm một dấu chân chim, để cảm khái rằng thời gian của chúng ta không còn bao lâu nữa đâu, rằng chúng ta cùng biết trân quý từng giây phút này đây, bởi nó sẽ cứ trôi qua, trôi qua, dù chúng ta có muốn hay không...


15/8/14

162. Tin vui mỗi sớm mai...



Cô vào ở mới mấy hôm, bạn bè đã lo sốt vó. Cái tội đi ra đường quên mang theo điện thoại, bạn gọi hoài không thấy bắt máy. Hơi lo, bạn gọi cho một bạn khác, nhờ bạn đó gọi thử coi sao. Dĩ nhiên cũng không thấy trả lời. Thế là mấy bạn quýnh lên, cho người phóng ngay xe máy đến nhà, coi thử có... trúng gió trúng máy gì không. May quá, còn sống nhăn răng! hehe...

Thế là có một quy định mới buộc cô phải tuân thủ. Mỗi sáng, làm gì làm, phải gởi một tin nhắn vào máy của một bạn đặc trách công tác... theo dõi, để cả nhóm yên tâm rằng cô vẫn bình an vô sự! Ai biểu cứ đòi ở một mình để cho bạn bè phải lo lắng chớ! hic...

Vậy là mỗi sáng, có những tin nhắn được phóng lên không trung, qua những con sóng vô hình, làm máy của bạn rung lên một điệu nhạc vui, "Hi bà ròm, tui còn sống nhen reng nè! hehe...", "Ê, bà đang làm vườn hả?", "Xin chào, tui đang uống sữa nè!", "Làm gì đó? Xuống tui đi!"...

Có hôm sực nhớ giữa những bộn bề công việc, tin nhắn cụt ngủn gởi đi, và nhận lại cái cười của bạn. Đôi khi quên bẳng, gần trưa cô nhận câu hỏi đầy lo âu "Khỏe hả? Có sao ko?"

Đó là những tín hiệu vui đầu ngày được trao đổi giữa bạn bè. Nó khiến cô thấy ấm áp, tươi tắn và tràn trề sinh lực. Nó đẩy lùi những lo lắng về chuyện áo cơm. Nó làm những nỗi buồn quá khứ dần lắng xuống, ngủ yên, không làm khó cô nữa. Nó cho cô tự tin bước đi trên những con đường còn lạ lẫm. Những gương mặt người xung quanh thiếu vắng sự thân quen không còn làm cô e dè và khiến cô bạo dạn nở một nụ cười thay câu chào hỏi...

Và ngày hôm nay, lần đầu tiên, cô mở toang hai cánh cửa sổ cho ánh nắng tràn vào ngôi nhà cũ kỹ, như một lời mời chào cuộc sống mới.

Tin nhắn mới nhất của cô "Chào tia nắng đầu ngày! Tui vẫn khỏe!"



5/8/14

161. Làm quen với hai hồi còi hụ mỗi ngày!


Thành phố đón cô bằng những trận mưa, có khi rỉ rả suốt từ sáng đến tối, có lẽ ảnh hưởng bão. Vẫn chưa có dịp cùng con ngựa sắt nhong nhong đi thăm thú khắp nơi, làm quen với những con đường lớn nhỏ. Vẫn chưa ra chợ để coi thử có giống chút nào cái chợ quê thân quen của cô. Có nghĩa là mọi thứ với cô vẫn còn mới toanh. Cũng có nghĩa cô sẽ có một thời gian khá dài đầy thú vị với những khám phá mới mẻ của riêng mình.

Không phải đây là lần đầu cô tới thành phố này. Nhưng chỉ là những lần đi chơi, thăm bạn bè hoặc có một công việc gì đó buộc phải đi. Cô chỉ ở lâu nhất một tuần, thường là dăm ba ngày, và đi đâu cũng có bạn đưa đón. Lần này thì khác hẳn. Cô tới làm dân ngụ cư (là cư dân hạng hai!). Dù cô đã từng ở trọ học trong ba năm cấp ba, nhưng lúc đó thành phố rất khác, như một cô bé nhà quê còn rụt rè, nhút nhát. Giờ thì nó đã thay da đổi thịt đến độ con người đã từng trú ngụ ba năm phải bối rối vì chỉ còn một ít dấu vết quen thuộc.

Những ngày đầu nơi đây, cô phải tập làm quen với những hồi còi hụ vang vọng cả thành phố. Biết là hai hồi còi báo giờ làm việc (7g sáng) và giờ tan tầm (5g chiều), vậy mà cô vẫn cứ giật mình, chưa tỉnh bơ được như dân chính chủ! hehe... Trong cô vẫn bị ám ảnh những hồi còi báo động khi còn chiến tranh, dù chỉ là coi trong những quyển truyện nước ngoài và nước mình. Cô chỉ hơi thắc mắc, sao ai cũng có đồng hồ lớn, đồng hồ nhỏ, mà lại phải nhắc nhở bằng cọi hụ chi dzậy! Có lẽ đó cũng là nét riêng của thành phố này. Vậy cũng tốt, lỡ có ai ngủ quên, không kịp coi giờ thì nghe tiếng còi rền vang cũng phải nhảy nhổm dậy ngay để đi làm, dù lúc đó coi như đã trễ rồi! hehe...

Nhưng mà cô còn một thắc mắc nữa. Lỡ như có chiến tranh, hay có gì cần báo động thì làm sao? Nếu hú còi, người dân lại tưởng là còi báo giờ làm việc (họ tưởng còi báo sai giờ), rồi cứ tỉnh bơ, thủng thỉnh mà đi thì chỉ có... từ chết tới bị thương thui! hic...

Cô tự cười mình lẩn thẩn, khéo lo xa. Giờ thì phải làm sao để không được... giựt mình cái đụi nữa khi nghe còi hụ, đó mới là chiện quan trọng! hehe...