tĩnh lặng

tĩnh lặng

30/8/13

88. rong chơi...





rong chơi cả đời
bên thềm hoa cỏ
gởi mây cho gió
gởi đất cho trời
gởi người về chốn thiên thai
níu vầng nhật nguyệt sớm mai bềnh bồng

lời nào câm nín
nuốt nghẹn vào trong
thiên thu một cõi
chờ mong làm gì
thôi thì một chén từ ly
ta chia hai nửa người đi phương nào...


28/8/13

87. một mai...








một mai
nhớ chút tình xa

ta xin ươm một 
nụ hoa chớm hồng

mềm môi
vì giọt rượu nồng

đắng cay
 vì bởi
đò không đợi người!




25/8/13

86. lời của trái tim








Từ bao giờ tất cả mọi cảm xúc và thay đổi về tâm sinh lý của con người đều đổ thừa cho tôi, một trái tim khá bé nhỏ so với bạn bè? Tôi cũng chỉ là một bộ phận cơ thể như những bộ phận khác mà thôi. Chỉ tội một điều, khi những cơ quan khác được nghỉ ngơi thoải mái thì trái tim tôi vẫn phải làm việc liên miên bất tận, không một giây ngơi nghỉ...

24/8/13

85. trái đắng






Giống như lần đầu tập ăn khổ qua, nhăn mặt như khỉ ăn ớt, phun phì phì, đắng quá! Rồi mãi cũng quen. Giờ ăn không thấy đắng nữa mà lại thấy ngon!

22/8/13

84. ngẫu hứng...







tâm hồn con người là trăm nẻo đường là ngàn hướng rẽ

tình yêu lý tưởng như bóng mây mát rượi buổi ban trưa

20/8/13

83. đừng trách




                                                                     trích thơ Nguyễn Phong Việt



Điều đáng sợ trong tình yêu không phải là lúc con người ta yêu thương đã mất đi
mà chính là tình yêu ấy không hề giống như ta tưởng tượng
con người ấy không hề giống như ta vẫn biết
trái tim ấy không hề giống như trái tim ta nằm bình yên trong ngực
và ta quặn đau…

17/8/13

82. xứ Đoài riêng anh...






Lơ đãng mở nhạc buổi tối trước khi ngủ theo thói quen. Những nốt dạo đầu làm tôi chú ý, và một giọng hát cất lên "Quê nhà tôi ơi xứ Đoài xa vắng..." Tôi chợt rùng mình như vừa nghe lại giọng hát của anh...

13/8/13

81. tiếng gà...






Cứ mỗi lần có dịp vào thành phố ghé thăm và ngủ lại với chị một đêm, tôi lại nghe chị than vãn cái con gà hàng xóm!

9/8/13

80. ru buồn...






buồn ơi buồn ngủ cho ngoan
rồi mai ta sẽ dẫn buồn đi chơi
ta đi cuối đất cùng trời
buồn theo ta mãi chơi vơi phận buồn

7/8/13

79. người đi ngược gió...





Lúc mới ra trường Sư Phạm, tôi được phân công về dạy một trường cách nhà trên 7km. Bỏ qua những nỗi khổ chung của thầy cô giáo khi dạy ở những vùng quê nghèo, riêng tôi còn phải chịu nỗi khổ khác mỗi ngày trên chiếc xe đạp tới trường. Đó là cuộc chiến không cân sức với... gió!

6/8/13

78. Đừng tuyệt vọng, tôi ơi!






Một trong những cách để tự gỡ mình ra khỏi cơn trầm cảm là bắt mình phải hoạt động, không thể chất thì trí não...

Coi lại mấy tấm hình vui vẻ bạn bè họp mặt ở Suối Hồng năm ngoái. Làm ngược lại tiêu chí bảo vệ tận cùng sự riêng tư, quyết định bắt chước MTB một trò chơi con nít "Đố vui... hỏng có thưởng!"

Trong hình có một số ít bạn bè và thầy giáo cũ (mỗi nhóm đang lên danh sách nên chưa có tụ lại), và dĩ nhiên có mặt... chủ nhà!!!

Đã có bạn giận giaolang vì giao không muốn trình làng bộ mặt... khó ưa của mình! Nhưng hôm nay thu hết can đảm để... chường mặt ra cho làng nước coi chơi. Chẳng để làm gì cả, chỉ để có một việc gì đó buộc mình... hơi căng thẳng một chút, để tâm tới một chút, buộc mình bớt quẩn quanh với những ý nghĩ chết chóc, thảm sầu...

Nào, cố lên giao ui!

"Đừng tuyệt vọng, tôi ơi...... Em hồn nhiên rồi em sẽ bình minh!..."



4/8/13

77. nhớ bạn...






Đây là một trong những bài viết đầu tiên của Giáo khi mới mở blog yahoo, viết về cái quán nhỏ của người bạn vừa mất! Giáo đăng lại như một nén hương tưởng nhớ bạn hiền..

Giáo cũng xin cảm tạ tấm lòng của tất cả bạn bè đã chia sẻ cùng Giáo, đã xót thương người bạn của Giáo.
Giáo chắc rằng linh hồn bạn sẽ sớm siêu thoát vì bạn là "người hiền" trong đời.

Quán, Bạn và những bài hát cũ 
Đăng ngày: 18:15 27-07-2011

Cái quán nhỏ chẳng có gì đặc biệt, không có sân vườn cũng không đèn màu xanh đỏ, chỉ có mấy bộ bàn ghế nhựa đặt ngoài lề đường. Nhưng bù lại, nó nằm ở đoạn đường đẹp nhất thị trấn. Trước mặt là hàng dương và đồi cát với thảm hoa muống biển tím biếc, dẫn đến một vùng trời biển mênh mông. Ngồi ở đây vào những buổi chiều muộn, có thể nghe tiếng rì rào của hàng dương hoà cùng tiếng sóng vỗ bờ, và chỉ vài bước chân chậm rãi sẽ thấy những đợt sóng trào nhuộm tím cả hoàng hôn.

1/8/13

76. vĩnh biệt bạn hiền!






8 giờ 30 phút tối ngày 31 tháng 7 năm 2013

Một hơi thở vừa dứt. Một đôi mắt nhắm lại vĩnh viễn. Một trái tim rất nhạy cảm ngừng đập đột ngột. Một nụ cười đã tắt. 

Và thế là hết! 

Không bao giờ còn gặp lại bạn. Không bao giờ còn được bạn ôm đàn cho mình hát nghêu ngao khi ngẫu hứng. Không bao giờ còn nghe lại giọng nói nhỏ nhẹ như hơi thở, nghe bạn chọc ghẹo, tưng tửng rất có duyên...

Sao mong manh quá đỗi một đời người!!!