tĩnh lặng

tĩnh lặng

17/7/14

160. Vàng như nỗi nhớ...



chiều phai 

mở lối hồn hoang

rực vàng nỗi nhớ 

mênh mang giọt buồn

đêm rơi

gọi ánh trăng suông

trùng lai

mơ bến sông Tương 

mịt mùng...




15/7/14

159. Đón nắng vào nhà



Không hiểu sao cô rất ưa cái công việc đầu tiên trong ngày là đi mở tất cả các cửa, từ cửa lớn, cửa sau, cửa hông, cửa sổ, cửa chớp, cửa đẩy, cửa kéo...

Nhà cô thì nhỏ thôi, nhưng cửa thì khá nhiều. Bạn nói cửa nhiều vậy, nghèo là phải (?), trống hoác kiểu này, của cải kéo nhau đi sạch! hic...

Cái cảm giác từ trong tối bước ra ánh sáng khi mở cái cửa đầu tiên, nó... khó tả lắm! Lúc nào cô cũng đứng lặng một phút, nhắm mắt, hít nhẹ cái hương rất riêng của buổi sáng sớm. Mùi hương của sự sống, của một ngày mới bắt đầu. Dường như vạt cỏ trước nhà cũng đang vươn lên trong nắng sớm, mấy nụ mầm bé xíu của đám bông mười giờ he hé cái chấm hồng hồng trên cái đài hoa chúm chím còn chưa chịu khai mở. luống bông bướm cũng rung rinh khoe cái màu đỏ pha vàng, dễ khiến ta liên tưởng ly nước cam vàng mật mát rượi lấy từ tủ lạnh.

Rồi cô kéo màn các cửa sổ, mở cửa sau, cửa hông... Và căn phòng sáng rực lên trong tia nắng sớm. Nắng cứ... bò vào từng tí một. Từ ngạch cửa, lần đến đầu chiếc võng xanh, rồi chui dưới gầm chiếc ván nhỏ, như đang chơi trò trốn tìm với cô chủ. Lui cui dọn dẹp, tưới tắm cho mấy chậu cây xong, "em nắng" đã chễm chệ trước cái TV rồi, như muốn nhắc cô tới giờ coi thời sự buổi sáng rồi nhe! hehe...

Những hôm trời ủ dột, nắng trốn mất tiêu, chỉ có một màu mây xám nhẹ, cô thấy buồn buồn... Em nắng không thèm ghé thăm, thôi thì cô và em xe đạp nhong nhong đi cafe vậy!

Không biết mai này, nắng ở nơi kia có khác với màu nắng nơi này không. Nhà nơi kia ít cửa hơn, có lẽ cô sẽ mất cái thú vui tìm coi em nắng nghịch ngợm đã bò tới đâu rồi. Hoặc cái nắng nơi ấy cũng... già như cô chăng, nên chắc là không thích trò chơi trốn tìm nữa. Chợt lẩn thẩn hỏi nhỏ:
- Cô đi rồi, nắng có buồn không? (Sến chịu hỏng nỗi! hehe... )





13/7/14

158. Chợ quen



Cứ sợ bị cười nhạo khi nói rằng ra đi cô sẽ nhớ... cái chợ!

Chợ là nơi tập trung mọi thứ trên đời, các sản vật bày bán và cả mọi giá trị đạo đức, nói chung là... tả pín lù! Nhưng cô đã quen với cái chợ này vài chục năm nay, còn trước cả khi quen người yêu đầu tiên! Má cô kể rằng đâu lúc cô 6,7 tuổi gì đó, ông chú nghệ sĩ đã đẩy cô lên hát trong ngày khai trương chợ (có màn văn nghệ nữa, ghê thiệt! hehe...)

Chợ khá đông đúc và là chợ đầu mối, quy tụ dân cư các vùng quanh đó. Thứ Bảy và CN thì chen chân không lọt! Và có gần như đủ các mặt hàng, thiết yếu lẫn xa xỉ. Cái đáng nói là cô quen hầu hết các sạp hàng trong chợ, kể cả những người thường xuyên đi chợ mua bán. Có gì lạ đâu, cô giáo gặp phụ huynh mà! Kể cả những người lạ hoắc khi chào cô, biết ngay là phụ huynh của một em nào đó, trong một năm học nào đó, sao nhớ nỗi!

Có một lần, ra tới chợ rồi, khi phải trả tiền cho món đầu tiên vừa mua, cô mới biết đã bỏ quên bóp tiền ở nhà, hic... Không lẽ chạy về! Vậy là cô làm liều đi một vòng chợ, mua đủ các mặt hàng trong ngày, tới hàng nào cũng nói thiệt quên mang theo bóp tiền, ai cũng cười xòa và cho cô... ghi nợ! hehe... Đi chợ mua đầy đủ các thứ mà hỏng có đồng nào trong túi, kể lại với bạn, ai cũng bảo nói xạo! hic...

Cô cũng quen cái kiểu trả giá vài ngàn với một nụ cười. Hình như người mua không trả giá, thì người bán cũng... không vui! Giống như hồi nhỏ chơi đồ hàng, cũng bày ra đủ thứ hàng giả bằng hoa lá cành, và cũng tập trả giá qua lại với nhau, đó cũng là một nét đặc trưng của... văn hóa chợ.

Cô quen một chị chuyên gánh nước thuê cho các sạp hàng. Thỉnh thoảng đang gánh nước, chị lại lên cơn động kinh, thế là cả góc chợ nháo nhào, người bấm huyệt, người thoa dầu, rồi tìm một chỗ trống nào đó trong chợ cho chị nằm nghỉ ngơi, lát sau tỉnh, chị lại tiếp tục gánh nước! Chút tình người ngày càng hiếm hoi, thỉnh thoảng vẫn lóe lên ở cái nơi hỗn tạp, khiến cô chạnh lòng!

Cô cũng mê hàng cá. Những con cá tươi xanh, còn dính cát, có con vẫn còn ngáp ngáp, đủ loại, làm cô mê mẩn. Bạn hỏi sau này hết dạy học, thích mở sạp hàng nào trong chợ để bán cho vui, cô nói tui thích... bán cá! Bạn cười ha ha, tưởng cô nói trạng! hic...

Những nụ cười, những câu chào mời í ới gọi cô khi đi ngang, kể cả chuyện bị níu áo để phân bua nhờ cô giáo xử cho những vụ va chạm nhỏ giữa các chủ hàng trong chợ, đó cũng là những niềm vui nhỏ trong ngày. Cô hòa mình một cách tự nhiên vào không khí chợ. Có khi không mua gì, cô vẫn đi rảo một vòng, trầm trồ trước những hàng rau quả tươi ngon từ nhà quê đem xuống, hoặc ngồi thiệt lâu vọc những con cá mới từ biển đưa lên, thích nhất cặp mắt cá trong veo như đang nhìn cô dò hỏi...

Khi xa chốn này, cô biết mình sẽ còn rất lâu mới bớt nhớ cái chợ thân quen, và cũng sẽ lâu như thế, để cô quen dần với cái chợ mới, lạ lẫm, ngập ngừng trước những sạp hàng mới, những con người mới, càng thấy thiếu vắng nụ cười thân tình, ánh mắt ấm áp, với câu chào đúng kiểu chợ quê!

Ôi, cái chợ của tui, chưa xa mà đã thấy nhớ! hic...




11/7/14

157. Giếng cạn



Ngoài sân nhà cô có một cái giếng đã cạn khô. Dưới đáy chỉ còn ít sỏi, vài ngọn cỏ èo uột cong rủ xuống, mặt cát khô rang, những mảng rêu bám kẽ giếng cũng không còn giữ được màu xanh nguyên thủy...

Không còn nước nên cái giếng không còn nét sống động của mây trời in bóng, của những gợn nước lăn tăn theo ngọn gió đùa... Quạnh quẽ, hoang vắng, rỗng không...

Nước, đã cho đi hết rồi, và nguồn đã cạn kiệt, một cái giếng chết!

Cô cũng không hiểu tại sao cô không cho lấp cái giếng đi. Thỉnh thoảng, những lúc không có gì để làm, cô kéo ghế ngồi bên thành giếng, nhìn xuống những tàn tích còn lại, nhìn xuống cái âm âm, rờn rợn của đáy giếng, và tiếng gió vọng u u rền rỉ đôi khi làm cô thấy ớn lạnh.

Dường như bây giờ cô cũng là một cái giếng cạn. Cũng sâu hút, khô kiệt, âm u... Chẳng buồn, chẳng vui, chỉ thấy trống rỗng. Chẳng có điều gì để cô có thể reo lên kinh ngạc. Cũng không còn chất ngất nỗi buồn thương. Cô chỉ thấy dửng dưng với tất cả mọi người, kể cả người thân. Không còn lo lắng cho ai, cũng không quan tâm đến việc gì. Bên trong cô là một cái giếng chết!

Cũng chẳng có gì là tệ hại. Cô thấy bằng lòng với mình. Hình như cô đã cắt đứt sợi dây liên hệ của cô với thế giới bên ngoài. Cái người vẫn làm mọi việc trong ngày, vẫn giao tiếp với nụ cười trên môi, vẫn ăn uống, ngủ nghỉ bình thường, chẳng có quan hệ gì với con người, là cái giếng cạn trong cô. Cô đã tự ngăn cách tâm hồn mình với những xao động ngoài kia, và cảm thấy thật bình an!

Cái giếng, nó đã làm hết chức năng của nó rồi. Và giờ thì nó được quyền ngơi nghỉ...




9/7/14

156. Bén ngót đến cứa nát cả tim mình!


Vừa đọc xong tập sách Chị gởi tặng. Đúng hơn là đọc xong cách đây vài ngày, rất muốn viết về "THỊ", nhưng cứ loay hoay với những ý nghĩ lộn xộn, rời rạc, không dễ để viết thành bài... Sao thế nhỉ? Thường thì mình viết khá dễ dàng một đề tài nào đó, có khi là cảm hứng bất chợt, có khi sau vài ngày nghiền ngẫm cho chín muồi...

Có khi vì bạn bè Chị đã... giành nói hết ý rồi chăng! Không phải vậy. Có lẽ vì Chị đã viết quá thật, đã tả quá chân, về "Nó", về người, nên mình không muốn viết những cảm nhận có vẻ... hoa lá cành, hiền lành, tránh né, như kiểu viết thường nhật của mình. Lẩn thẩn nghĩ, may mà Chị không là họa sĩ, bởi với tính cách ấy, những khuôn mặt người Chị vẽ ra, sẽ dữ dội lắm, sẽ chân thực lắm, sẽ lột tả hết tận cùng những ngóc ngách đen tối của tâm hồn. Những khuôn mặt Chị vẽ, sẽ méo mó, xệch xoạc, sẽ dữ tợn như thú, sẽ phát ra tiếng gầm gừ khi ta nhìn gần, và sẽ có những giọt nước mắt ngân ngấn trong một mặt người nào đó, nếu ta nhìn thật sâu...

Những bài viết có vẻ tếu táo, nhưng cũng thật... tàn nhẫn. "Nó" không nương tay với ai cả, ngay cả chính "Nó"! Người đọc sẽ cười, nhưng thấy đau, vì thấp thoáng đâu đó, là hình ảnh của chính mình. Những dòng chữ bén ngót, cứa vào tim mình, cứa nát cả trái tim của chính "Nó"!!!





2/7/14

155. Mỗi ngày tôi chọn một niềm vui...



Dạo này cô rất thích nấu ăn. Có lẽ tại rảnh rỗi, cũng có thể vì sau cơn bệnh, cô rút ra bài học rằng phải biết tự chăm sóc cho mình. Nếu tự mình coi thường bản thân thì thử hỏi có quyền gì chờ đợi người khác coi trọng mình! Cái này là thuần về thể chất thôi, hehe...

Cô chăm chút bữa ăn hơn trước. Phần vì muốn kích thích cho mình thèm ăn để mau lại sức, phần vì cô khám phá rằng nấu ăn cũng mang lại niềm vui. Nếu ta nấu một cách vội vã cho xong bữa, vì sợ không kịp thì giờ làm việc khác, thì việc nấu nướng chỉ là gánh nặng. Dạo trước cô cứ hay nói với bạn bè: Ước gì có một viên thuốc uống vào là no luôn trong một tuần thì thần tiên quá, giải phóng cái việc nấu nướng nặng nhọc cho phụ nữ dành thời gian lo việc xã hội, lo kiếm tiền, có đủ thời giờ giải trí, vui chơi như cánh đàn ông vậy!

Giờ cô mới hiểu vì sao có những phụ nữ suốt đời chỉ ra vào bếp núc, làm mọi việc nhà mà họ vẫn vui vẻ, hạnh phúc!

Khi ta để hết tâm trí vào việc nấu nướng, từng chút một, làm chậm rãi, nhẹ nhàng như một trò chơi, thì mới thấy hết cái thú vị của nó. Ta vui sướng hít một hơi cái mùi xào nấu trên chảo bếp, nhắm mắt lại cũng thấy được màu rau xanh nõn trong món canh ngót, tỉ mẩn từng công đoạn chế biến món bánh cuốn bằng chảo hoặc một tô canh riêu... Và thú vị nhất là cái khoản dọn mâm bát, múc thức ăn thơm lừng, nóng sốt ra đĩa, rồi nhẩn nha thưởng thức, gật gù tự khen, dù là chỉ... một mình một ngựa!

Cô lại còn nâng cấp "trò chơi" này bằng cách tập cho gia vị chỉ nhắm chừng bằng mắt mà không hề nêm nếm lại. Nó cho ta cảm giác hồi hộp khi bắt đầu ăn, thử coi trình độ ước lượng của mình đã đến mức độ hoàn hảo chưa. Giờ thì có lẽ dù chưa đạt đến bậc thượng thừa như... Yan Can Cook, cô tự xếp loại mình cũng là một tay đầu bếp khá lành nghề, dĩ nhiên chỉ là những món thông thường của các bà nội trợ thôi!

Và như thế thì mỗi ngày cô đều có được ít ra cũng một niềm vui, một niềm vui không sợ đụng hàng! hehe...