Cứ sau một buổi họp mặt vui vẻ với bạn bè, cô lại tìm về căn phòng trọ, đắm mình vào yên tĩnh, như cái dấu lặng giản đơn mà cần thiết trong một bản nhạc.
Không hiểu sao bây giờ cô không còn thích coi phim Mỹ, một thời là chọn lựa số một trên TV. Những cảnh bắn giết, đánh đấm, hoặc những pha tình cảm bạo liệt không còn hấp dẫn nữa. Cô tìm đến với phim Hàn, dù là phim bộ dài dòng văn tự, dù là hơi có vẻ cải lương, nhưng tình cảm gia đình, bạn bè, đồng nghiệp, chòm xóm trong phim vẫn làm cô cảm động, đôi khi chảy nước mắt... trước cả diễn viên! Đó cũng là một cách quay về với khoảng lặng trong tâm hồn, cũng có thể do di chứng của tuổi già chăng?!
Cafe một mình với cô cũng là những phút giây thư giãn tuyệt vời. Là khoảng lặng giữa bao người, giữa những âm thanh quanh mình nhưng dường như chỉ có mình ta giữa đất trời bao la.
Và đó cũng là lý do vì sao cô không thích sống ở SG, cũng bởi cô khó tìm những khoảng lặng rất cần thiết cho riêng mình, như một cách nạp thêm năng lượng vậy, như chú cá voi thỉnh thoảng phải trồi lên mặt nước hớp lấy không khí và gió và nắng để duy trì cuộc sống.