tĩnh lặng

tĩnh lặng

26/6/16

319. Rác


Sáng sớm ra biển dọn rác với nhóm bạn trẻ. Bất ngờ khi thấy trong nhóm có một boy trẻ nhứt, cu Trung, học lớp 2, 7 tuổi. Phải chi có mang điện thoại thì ảnh cu Trung sẽ được lên... trang nhứt. Đáng tuyên dương lắm chớ bộ! :)

Nhận bao tay, bao chứa rác rồi cứ kéo dọc theo mấy đám rác được mấy em nam cào gom lại, lượm bỏ vào bao. Khi nào gần đầy bao kéo đổ vào hố chờ đốt. Thấy nhẹ nhàng vậy chớ cũng khá mệt, vì rác ướt, phải giũ cho đất rơi ra để khi đốt rác dễ cháy hơn. Với tấm thân liễu yếu thì một bao rác ướt kéo lê khoảng mươi thước đã... le lưỡi rùi! hic...

Còn một nhân vật đặc biệt nữa. Đó là một anh chàng thấp đậm, mang đủ vẻ ngoài của một lao động biển chính hiệu, nhưng thật ra là một thợ sửa xe có tiếng. Hỏi ra thì phong trào làm sạch biển do mấy em thanh niên nhóm lên cách đây 2 tháng. Nhưng chính cái anh chàng nhà quê sửa xe biệt danh Hai Lúa, tên giấy tờ là Lê Đức Hoàng mới là người đã nhen nhóm ngọn lửa nhỏ cách đây đến... 3 năm. Ai cũng thấy mắc cỡ với người xứ xa đến thăm biển PR vì nó quá dơ, nhưng không ai đủ can đảm làm người tiên phong đứng ra hô hào dọn rác. Cái anh chàng chân chất, nhà quê từ trong ruột cũng thấy mắc cỡ, và anh đã tự xắn tay vào làm, chỉ cùi cụi một mình, không kêu réo ai cả.

Những người đi biển đã quen với hình ảnh anh chàng vai mang cuốc cào, lỉnh kỉnh thêm mấy cái vỏ ruột xe phế liệu. Anh hùng hục đào mấy cái hố to, gom rác vào rồi lui cui chất mấy cái vỏ ruột xe đốt rác. Cho đến gần trưa, mồ hôi mồ kê đầy mình, anh lao xuống biển, tắm một phát cho sạch mùi rác thải rồi lửng thửng lên xe trở về, không thèm nhìn ai, cũng không thèm nói với ai lời nào. Vậy đó, mọi người quen thấy anh dọn rác mấy năm trời, cũng chẳng ai biết tên họ anh, chẳng ai thèm hỏi han, cũng chẳng ai thấy phải mắc nợ anh chút công sức làm biển sạch cho họ đi hưởng cái thú trời cho, họ còn gọi anh là... thằng hâm!

Kết quả một buổi đi vận động các hội đoàn là... bằng không! Không một ai hưởng ứng, họ có đủ thứ lý do này nọ để từ chối. Nhưng người xả rác thì chỉ là tiện tay, không lý do gì cả!

Sáng nay, nhìn biển cả mênh mông sóng nước, nhìn lên bờ cũng mênh mông là rác, trải dài mút mắt, bỗng hoang mang sợ hãi. Sợ rằng các em về lâu về dài sẽ thấy công mình là... công cốc! Sợ rằng cái thờ ơ của mọi người sẽ dập tắt những đốm lửa nhỏ nhiệt tình của các em. Sợ cái mênh mông của đất trời và đống rác không bao giờ vơi kia sẽ chôn vùi những lý tưởng đẹp đẽ của tuổi thanh xuân. Sợ nhóm người lặng lẽ gom rác sẽ không còn mấy nỗi và đến một lúc nào đó rác lại lên ngôi, tung hoành đắc thắng...

Ôi, biển thì khôn cùng mà rác thì vô tận!!!



24/6/16

318. Đam mê


Có những đam mê tốt nhưng vì lý do này khác không thực hiện được, thiệt là ấm ức!

Cô thích âm nhạc từ nhỏ, có lẽ do cái gen của gia đình. Dù bị má cấm rất dữ, có lúc bị đòn, có lúc bị đập nát cây đàn mới mượn vì sợ mê quá lơ là việc học, cô vẫn lén tự học đàn qua mấy cuốn sách hướng dẫn cơ bản. Rồi cũng biết mỗi thứ một ít, mandolin, guitare, organ, nhưng không giỏi cái nào cả! Nhưng ít ra cô cũng đã chạm tay vào và thỏa phần nào đam mê.

Cái đam mê cho tới giờ này vẫn khiến cô ấm ức là mê vẽ. Đã mon men tới lớp vẽ của một ông thầy dạy Đại Học Mỹ Thuật, nhưng chỉ được hai tháng thầy bị tai nạn mất và lớp học vẽ tan...

Bao nhiêu năm lo chuyện cơm áo gạo tiền, những tưởng đam mê ấy đã lụi tàn theo thời gian. Giờ rảnh rỗi, cô lại thấy nhớ bảng màu, giấy, bút chì... Lại ngơ ngẩn trước những bức tranh đẹp...

Bạn bảo thì vẽ đi, ai cấm... hic... đâu có dễ! Biết bao danh tài đã phải chết đi trong khốn khó, không kịp thấy được thành quả của công sức mình bỏ ra. Còn cô thì coi chừng sẽ chết đi mà vẫn chưa thỏa được cái đam mê vẽ vời!

Nhưng để coi, chỉ với cây bút chì mềm hoặc một hộp màu nước hoặc bột màu, xấp giấy, có thể cô sẽ tha hồ nguệch ngoạc, tha hồ bôi phết theo cái ý thích hơi tàng tàng của mình. Bác Trịnh cũng từng bảo khi nào không thể nói được bằng nhạc thì phải nói bằng tranh.

Nói bằng tranh có lẽ sẽ đỡ... ấm ức hơn chăng!? 




22/6/16

317. Mạn 2


1/ Về quê, về với bình yên. Ngủ một giấc thật say trong tiếng sóng nhè nhẹ ru êm. Em phượng trước nhà quả thật vẫn còn e ấp lắm, dù coi như đã bước qua tuổi trung niên. Vẫn chỉ có hai chùm hoa làm duyên khiến ai cũng tưởng em này còn non tơ... Cây mà cũng biết phỉnh phờ...

Bạn thân và không thân họp mặt với một chút bia bọt cho thêm phần rôm rả. Vậy mà cũng lai rai từ sáng đến chiều, tám đủ thứ chuyện trên trời dưới biển. Có gì đặc biệt đâu sao lòng thấy reo vui như trẻ nít được quà. Hay chỉ vì ta với bạn cùng ngồi dưới tán phượng già, trước mặt là biển xanh xa xa cùng hàng dương, đồi cát. Hay chỉ vì gió xứ này mang quá nhiều vị mặn, nhưng cái vị ngọt hậu thì chỉ có một ít người nếm được, mà đã lỡ nếm rồi thì đâm ra... ghiền! :)

2/ Đang ngồi viết ở Phan Rang, cái xứ nắng thì như muốn rang người ta vàng cháy mới thôi, còn đã mưa thì mưa như trút... Cái cực đoan của trời đất rất có thể đã tạo nên tính cách độc đáo của người xứ Phan. Đã thương thì thương cho cạn ráo, đã chơi thì chơi hết mình, không có cái nửa vời, giữ kẻ.
Từ lúc nào Phan Rang, Phan Rí, Phan Thiết kết hợp thành Tam Phan. Như những người anh em họ trong cùng gia đình xứ Phan, được ngọn gió biển và sóng nước ấp ôm, ve vuốt, để làn da bớt giòn đen dưới cái nắng nung người.Tam Phan với những tháp Chăm huyền bí, u uẩn trong bóng chiều tịch mịch dễ khiến lữ khách vương một chút bâng khuâng hoài niệm cố nhân...

3/ Có thể tiến thêm ra hướng bắc để kéo dài cuộc lữ hành hiếm hoi trong đời thì chưa biết, nhưng ai mà biết được có thể sẽ một lần ta được dừng chân ở một phố biển khác, một ước mơ thật nhỏ nhoi khiêm tốn nhưng không dễ thực hiện với riêng mình. Có thể ta sẽ ghi thêm một vài khoảnh khắc đáng nhớ trong đời, cũng có thể không gì cả. Cái chưa biết bao giờ cũng cho ta sự tò mò, háo hức... bất kể sau đó có được chút gì lấp lánh như ta mường tượng hay không.