Nhận bao tay, bao chứa rác rồi cứ kéo dọc theo mấy đám rác được mấy em nam cào gom lại, lượm bỏ vào bao. Khi nào gần đầy bao kéo đổ vào hố chờ đốt. Thấy nhẹ nhàng vậy chớ cũng khá mệt, vì rác ướt, phải giũ cho đất rơi ra để khi đốt rác dễ cháy hơn. Với tấm thân liễu yếu thì một bao rác ướt kéo lê khoảng mươi thước đã... le lưỡi rùi! hic...
Còn một nhân vật đặc biệt nữa. Đó là một anh chàng thấp đậm, mang đủ vẻ ngoài của một lao động biển chính hiệu, nhưng thật ra là một thợ sửa xe có tiếng. Hỏi ra thì phong trào làm sạch biển do mấy em thanh niên nhóm lên cách đây 2 tháng. Nhưng chính cái anh chàng nhà quê sửa xe biệt danh Hai Lúa, tên giấy tờ là Lê Đức Hoàng mới là người đã nhen nhóm ngọn lửa nhỏ cách đây đến... 3 năm. Ai cũng thấy mắc cỡ với người xứ xa đến thăm biển PR vì nó quá dơ, nhưng không ai đủ can đảm làm người tiên phong đứng ra hô hào dọn rác. Cái anh chàng chân chất, nhà quê từ trong ruột cũng thấy mắc cỡ, và anh đã tự xắn tay vào làm, chỉ cùi cụi một mình, không kêu réo ai cả.
Những người đi biển đã quen với hình ảnh anh chàng vai mang cuốc cào, lỉnh kỉnh thêm mấy cái vỏ ruột xe phế liệu. Anh hùng hục đào mấy cái hố to, gom rác vào rồi lui cui chất mấy cái vỏ ruột xe đốt rác. Cho đến gần trưa, mồ hôi mồ kê đầy mình, anh lao xuống biển, tắm một phát cho sạch mùi rác thải rồi lửng thửng lên xe trở về, không thèm nhìn ai, cũng không thèm nói với ai lời nào. Vậy đó, mọi người quen thấy anh dọn rác mấy năm trời, cũng chẳng ai biết tên họ anh, chẳng ai thèm hỏi han, cũng chẳng ai thấy phải mắc nợ anh chút công sức làm biển sạch cho họ đi hưởng cái thú trời cho, họ còn gọi anh là... thằng hâm!
Kết quả một buổi đi vận động các hội đoàn là... bằng không! Không một ai hưởng ứng, họ có đủ thứ lý do này nọ để từ chối. Nhưng người xả rác thì chỉ là tiện tay, không lý do gì cả!
Sáng nay, nhìn biển cả mênh mông sóng nước, nhìn lên bờ cũng mênh mông là rác, trải dài mút mắt, bỗng hoang mang sợ hãi. Sợ rằng các em về lâu về dài sẽ thấy công mình là... công cốc! Sợ rằng cái thờ ơ của mọi người sẽ dập tắt những đốm lửa nhỏ nhiệt tình của các em. Sợ cái mênh mông của đất trời và đống rác không bao giờ vơi kia sẽ chôn vùi những lý tưởng đẹp đẽ của tuổi thanh xuân. Sợ nhóm người lặng lẽ gom rác sẽ không còn mấy nỗi và đến một lúc nào đó rác lại lên ngôi, tung hoành đắc thắng...
Ôi, biển thì khôn cùng mà rác thì vô tận!!!