tĩnh lặng

tĩnh lặng

30/9/15

306. Tàn thu


cũng có lần tôi muốn gặp lại người
chẳng để làm chi
chỉ đứng từ xa mà ngắm
rồi hỏi thầm
buổi tàn thu năm ấy
người có bao giờ
nhớ tôi không?

có một lần
tôi tưởng tượng đêm trăng
người cùng tôi dạo trên bờ biển vắng
không nói gì
chỉ nghiêng tai nghe biển lặng
tôi đã dặn rồi
biển có nói giùm tôi?

gương mặt người
giờ quá đỗi xa xôi
tôi chẳng còn nhớ được gì
những đường nét cũ
chỉ còn cái tên lẫn vào ký ức
mà đã chắc gì
là tên người ta!

có một lần tôi hát bản tình ca
muốn dành tặng người nhưng đành lỗi nhịp
từ đó
tôi chỉ hát một mình trong căn phòng nhỏ
không trống không đàn không cả người nghe...

bao thu rồi
lòng vẫn níu thu xưa
tay vẫn với về miền thu xa ấy
lòng vẫn tự hỏi thầm
một ngày nào còn thấy
dáng thu gầy...

trời đã sắp sang đông!



25/9/15

305. Em hồn nhiên rồi em sẽ bình minh!? (TCS)


Lần đi biển vừa rồi cũng vào ngày biển xám! Ngồi ở cái ghế quen thuộc, phóng tầm mắt một vòng biển rộng, lô nhô khoảng chục chiếc ghe đang nổ máy ra khơi, và những cái đầu lặn hụp vùng biển sát bờ kè...

Một cô gái từ phía biển băng qua đường về hướng quán, đi kiểu nhảy chân sáo của các bé trên dưới 10 tuổi khiến cô chú ý. Em làm cô phát hoảng vì băng qua con đường rộng mà không thèm liếc ngang dọc canh chừng xe cộ. Cứ cái kiểu vừa đi vừa nhảy, em tiến thẳng vào quán, không chút e dè. Dừng lại ở bàn cô ngồi vì là bàn sát hàng hiên, gần mặt đường, em vừa cười vừa thản nhiên chìa tay, nói rất rõ bằng cái giọng cao trong của bé gái "Cho con xin!" Sau phút bất ngờ, lúng túng, cô nhìn em, không thể đoán được tuổi. Nét mặt của cô gái trên 20, nhưng ánh mắt, miệng cười hồn nhiên và cách ăn mặc là cô bé tiểu học. Tóc trên đầu chải rất mượt và được cột túm trên đỉnh ngôi như các bé mẫu giáo bằng cả chục sợi thun xanh đỏ tím vàng... Nhìn qua ai cũng biết em không bình thường, được cái quần áo rất sạch sẽ tinh tươm, hình như có bàn tay chăm sóc.

Em vẫn đứng tự nhiên trước ánh mắt dò hỏi của cô, miệng vẫn cười, tay chìa ra, mắt mở to nhìn thẳng vào cô. Cô bối rối lục bóp, lấy ra tờ 5 ngàn. Em lắc đầu "Cho con 1 ngàn, mua kẹo mà!" Cô càng bối rối vì không có tờ 1 ngàn, và biết không thể giải thích nhiều lời với em. Cậu trai chạy bàn đem cafe ra, cười với em và quay sang cô "Nó chỉ lấy tờ 1 hoặc 2 ngàn thôi cô à! Để em cho cô mượn 1 ngàn cho nó đi chơi chỗ khác. Nó chỉ xin một lần thôi rồi đi nên ông chủ quán không nỡ đuổi, khách ở đây ai cũng thương nó"

Nhận tiền xong, em vừa cười vừa nhảy chân sáo ra khỏi quán. Cái dáng đi vui vẻ khuất dần sau khúc cong...

Ngụm cafe sáng nay hình như đắng hơn mọi lần!