tĩnh lặng

tĩnh lặng

22/1/15

193. Uống giọt nắng trời...


Hồi nhỏ, cứ gần Tết là cây chùm ruột sau nhà cô bị vặt trụi trái để làm mứt. Thấy cái cây xơ xác mà thương! Nhưng sau Tết là cây lại xum xuê lá non, lộc biếc. Những quầng lá xanh non mát mắt làm sao!

Và cô bé lại có chỗ ẩn mình dưới tán lá dày mướt rượt... Nằm trên chạc ba tha hồ mơ mộng. Nắng len qua vòm lá xanh, rải trên mình cô những đốm tròn sáng lung linh. Khẽ cựa mình, hoa nắng trên áo lại nhẹ nhàng đổi chỗ, như cánh bướm nhỏ vờn múa quanh cô. Ngửa mặt lên, mắt nhắm lại, những đốm nắng chảy tràn trên mặt, miệng hơi hé mở, cô lắng nghe nắng trôi  nhẹ qua cổ, ấm áp như một lời an ủi... Đó là trò chơi quen thuộc, yêu thích nhất của cô.

Giờ thì cô vẫn ưa cái nắng chang chang của biển, có lẽ là dư âm của thói quen ngày nhỏ. Nhưng cảm giác ấm áp của giọt nắng trời len vào cổ thì không bao giờ tìm lại được. Đôi khi ngồi ở một quán cafe sân vườn, nhìn bóng nắng nhảy nhót bên thềm, cô khum nhẹ bàn tay, thử hứng vài giọt nắng đưa lên miệng, không còn cảm giác nào giống với ngày xưa, cô thở dài, ngậm ngùi...

Nắng bao giờ cũng là nắng trời, dù ta có ở nơi đâu. Nhưng nắng của riêng ta thì đã tắt từ lâu rồi, GL ạ!




14/1/15

192. Khoảnh khắc...


Dạo này cô đang bận bịu với mấy món đồ len đã hứa cho em út, cháu chít, bạn bè... Phải làm cho kịp trước Tết ta nên không còn thì giờ la đà trên mạng nữa. Thỉnh thoảng nhớ bạn, cô phóc lên máy, vội vội vàng vàng ghé thăm vài nhà, rồi tần ngần chắc lưỡi, thầm hẹn với số bạn còn lại vào một ngày đẹp trời khác... Trước khi ngủ, tranh thủ đọc khoảng hơn chục trang cuốn truyện hấp dẫn của nhỏ cháu là ríu mắt. Có khi 5 giờ sáng lục đục lôi cái áo len ra làm tiếp... Nhiều đam mê quá cũng mệt, chưa kể những buổi... hẹn hò cafe với bạn, loanh quanh mấy cái quán ở GV. Cô thấy 24 giờ hình như chưa đủ với mình, và lẩn thẩn nghĩ phải chi con người đừng có ngủ nhiều như vậy, phải chi chỉ cần ăn một lần là đủ no cả ngày thì tốt biết mấy!

Sáng nay đi cafe một mình, một cái thú chừng như lâu lắm rồi cô không có dịp tự thưởng cho mình. Và lên máy! Cho phép mình đọc chậm, nghĩ chậm. Cái thú cafe một mình chỉ có vậy! Thỉnh thoảng nhấp một ngụm nhỏ ly cafe không đá nguội ngắt, thỉnh thoảng ngừng gõ phím, nhìn bầy chép Nhật đủ màu sắc lượn lờ ngoài cửa kính, thỉnh thoảng ngồi thừ ra một lúc, ngắm khoảng không gian ngoài phòng lạnh với những góc nhỏ long lanh bóng nước, đúng như cái tên quán, tưởng như mình đang ở một ốc đảo xanh với hoa lá, với những viên đá lát lối đi, và bao quanh là nước. Dường như nước là thành phần chủ đạo của quán, làm dịu mát cái nóng ngoài trời, bao bọc ta trong cái lung linh trong suốt diệu kỳ... Và lòng ta trống rỗng, không cần nhớ quá khứ, cũng chẳng buồn nghĩ tới tương lai, chỉ có phút giây này, thảnh thơi, trôi theo dòng cảm xúc nhẹ nhàng, như những chú cá thong thả ngoi lên hớp nước ngoài kia...

Hạnh phúc là đây, tìm đâu cho xa, GL ui!!!






1/1/15

191. Năm mới ơi năm mới!!!



Ngủ một đêm thức dậy,  mọi sự đã không còn như trước, hay thiêt!

Tờ lịch cuối năm rơi, nhường chỗ cho con số 1 đầu năm mới! Dường như khí trời cũng khác đi. Cái se lạnh sáng sớm khiến người ta hơi nôn nao, như đang chờ đợi điều gì mới lạ...

Sáng nay ngoài đường phố sẽ đông vui hơn, dù một số đông cư dân rủ nhau đi chơi xa trong suốt mấy ngày nghỉ. Cô cũng có một chuyến đi gần, cũng sẽ vui, chắc vậy!

Hôm qua làm một vòng thăm viếng. Thăm nhà bác già đã ở trọ những năm học ngoại ngữ, nối lại liên lạc với những người quen biết đã đứt đoạn hơn chục năm! Đi lang thang trên đường phố SG đầy nắng, tạt vào mua 2 bánh con cua, ghé nhà VHTN, thăm lại Câu lạc bộ Tiếng Anh, nhớ cái nhóm học mỗi CN tìm đến đây luyện giọng, xí xa xí xồ cùng mấy anh Tây...

SG vẫn vậy, náo nhiệt, đông đúc người xe. Một trong những điều cô thích nơi đây là hầu như không ai để ý đến ai, ngoại trừ những người cố tình gây sốc. Với áo thun tay ngắn, túi đeo chéo vai, dép trắng hai quai, một cái nón vừa đủ che cái nắng cuối năm dịu nhẹ, cô có thể thong dong rảo bước qua các con phố lớn nhỏ mà chẳng có một ánh mắt tò mò nào liếc nhìn, ngoại trừ khi bạn... quá đẹp! hehe...

Cô có thêm vài cái hẹn, những cuộc gặp gỡ vui vẻ, tay bắt mặt mừng giữa những người bạn lớn bạn nhỏ, những cái cười làm sáng cả gương mặt, có khi cũng đã nếm trải thăng trầm trong suốt năm qua...

Nhưng có hề chi! Sáng đầu năm mới bạn vẫn còn hiện diện trong cái ngày đầy nắng ấm, vẫn có thể nói cười, chúc tụng người thân, vẫn hưởng thụ đầy đủ mọi thứ, kể cả một nỗi buồn nhớ mông lung nào đó... Đó là những khoảnh khắc hạnh phúc trong ngày, nếu ta sẵn sàng đón nhận với tất cả lòng biết ơn!

Biết ơn đời mỗi sớm mai thức dậy... Bạn đọc tiếp đi nhe!