tĩnh lặng

tĩnh lặng

28/11/13

113. Gravel - Mỏ Đá (phần 3)


Tác giả:   ALICE MUNRO     (Nobel văn chương 2013)
(Nguồn:  http://www.newyorker.com/fiction/features/2011/06/27/110627fi_fiction_munro)

Phần 3

Mỏ đá đã đầy ắp tuyết và mưa, đến nỗi Caro phải đi men theo xung quanh nó để đón xe buýt nhà trường. Đó là một cái hồ nhỏ, phẳng lặng và sáng lóa dưới bầu trời trong vắt. Caro hỏi xin mà không có nhiều hy vọng liệu chúng tôi có thể chơi trong hồ được không.

24/11/13

112. Gravel - Mỏ Đá (phần 2)


Tác giả:   ALICE MUNRO     (Nobel văn chương 2013)
(Nguồn:  http://www.newyorker.com/fiction/features/2011/06/27/110627fi_fiction_munro)

Phần 2

Neal nghĩ gì về tất cả mọi chuyện? Triết lý sống của ông ta, như ông nói sau đó, là chào đón bất cứ điều gì xảy ra. Mọi việc đều là một món quà. Chúng ta cho đi và chúng ta nhận lại.

Tôi nghi ngờ những ai bảo thích điều này, nhưng tôi không thể nói rằng tôi có cái lý của tôi.

21/11/13

111. GRAVEL - Mỏ Đá (Phần 1)


Tác giả:   ALICE MUNRO     (Nobel văn chương 2013)
(Nguồn:  http://www.newyorker.com/fiction/features/2011/06/27/110627fi_fiction_munro)

Phần 1:

Thời gian đó chúng tôi đang sống bên cạnh một mỏ đá. Không phải là mỏ đá lớn do một cỗ máy khổng lồ khoét ra, chỉ là một cái hầm nhỏ mà người trại chủ hẳn đã kiếm được ít tiền từ những năm trước. Thực ra, cái hầm chỉ cạn đủ để khiến bạn nghĩ rằng ở đó có lẽ có một cái gì khác hơn - có thể là một cái nền nhà, không còn gì khác nữa.

16/11/13

110. Món quà tặng cô


Cách đây hai năm, bạn bè tôi lăn ra cười khi tôi đến quán cafe với một món trang sức mới, nếu được gọi là đồ trang sức. Một chiếc vòng bằng nhựa trắng trong, bản khá nhỏ, cạnh vuông. Đó là loại vòng tay của các bé gái tuổi teen, và không phải món đồ sang trọng, nếu không muốn nói chỉ dành cho trẻ nhà nghèo.

Tôi đã khá lúng túng khi đeo nó, vì không hợp tuổi tác và vì tính tôi ít ưa các loại trang sức nói chung. Từ bé, trong khi các chị em gái trong nhà và bạn nữ cùng trang lứa mê tơi trước các dãy hàng nữ trang vàng bạc, thì tôi lại khá lạnh lùng với chúng. Những thứ tôi mê thì các bạn nữ bĩu môi... Cuối cùng, tôi đành để nó nằm cùng một cổ tay trái với chiếc đồng hồ dây da trắng cho có bạn!

Tôi có một đứa học trò cưng rất giỏi văn. Những bài tập làm văn của em luôn luôn chứa đầy bất ngờ và lúc nào tôi cũng háo hức khi đọc chúng. Ít khi em viết theo dàn bài cô hướng dẫn cho cả lớp mà em chỉ viết theo cảm xúc trào tuôn của riêng mình và thường gây xúc động cho người đọc bởi tính chân thực, dù giọng văn còn nhiều non nớt. Tôi kỳ vọng vào những bài văn của em khi đưa em vào danh sách học sinh giỏi văn huyện và tỉnh.

Rồi bất ngờ em bỏ học. Tôi ghé nhà tìm hiểu, động viên ba mẹ em vì tưởng gia cảnh khó khăn nên ba mẹ bắt em nghỉ học, điều rất thường xảy ra ở quê tôi. Nói chuyện với ba em mới biết mẹ em vừa đưa con gái vào Sài gòn khám tim vì em có những biểu hiện của bệnh tim khá nặng, theo lời khuyên của bác sĩ địa phương.

Viện tim đã giữ em lại để lên danh sách mổ gấp nhưng mẹ em phải đưa em về lại quê vì chóng mặt khi nghe nói tới chi phí mổ. Nghe tin, tôi xuống thăm và làm giúp một đơn xin được mổ tim miễn phí vì gia đình em thuộc diện nghèo, cha là lao động biển, còn mẹ chạy chợ mỗi ngày với hàng rau lèo tèo, vất vả lắm anh chị mới nuôi nổi hai đứa con ăn học với người ta.

Kết quả của lá đơn tôi phải sử dụng hết cái tài văn chương của mình để hòng gây được lòng thương của những người xét duyệt, với đầy đủ chữ ký và lời xác nhận của đủ thứ cơ quan, ban bệ ở địa phương là câu trả lời ngắn gọn "chờ xếp lịch mổ!" Lúc đó tôi và gia đình em mừng húm vì tưởng đâu năm bữa nửa tháng em sẽ được gọi tên. Một mặt tôi cũng chạy vạy bạn bè trong trường và những người quen biết hảo tâm để chuẩn bị cho gia đình em một số tiền đủ trang trải chuyện ăn ở cho ba mẹ em trong những ngày nuôi bệnh ở Sài gòn.

Quả thật là tôi không có chút kinh nghiệm nào trong cái sự nghiệp hành chính khi phải xếp hàng xin xỏ một việc gì đó. Chờ đợi mòn mỏi đến gần hai năm, em kiệt sức, dù tôi đã viết hàng bao lá đơn khác để xin được xếp lịch mổ sớm hơn. Lần này thì tôi đành đầu hàng số phận nghiệt ngã, bất lực nhìn đứa học trò cưng ngày càng yếu dần và lịm đi trong một ngày tin thời tiết báo bão...

Tôi cũng gần như kiệt sức sau đám tang của em. Lòng đầy thất vọng, nhìn đâu cũng thấy sao mà cuộc đời u ám thế này! Hơn tháng sau, mẹ em đến tìm tôi, run run đưa cho tôi một bịch nhựa nhỏ, gói thứ gì đó bằng tờ giấy học trò. Nước mắt lưng tròng, chị lí nhí: "Tui đã nói với nó là cô không có thích thứ này đâu, mà cháu nó không chịu. Nó cứ nói năm trước tới ngày Nhà Giáo, con chỉ tặng cô bó bông cúc con hái trộm bên chùa mà cô cũng thích, lần này là món quà cuối cùng của con, con không đi hái bông được nữa..." Chị nghẹn ngào, còn tôi không cầm được nước mắt...



Thế là mặc sức cho bạn bè tôi chế nhạo đủ điều rằng tôi... "hồi teen!" tôi vẫn đeo chiếc vòng tay của em đến giờ. Chiếc vòng đã cũ vì em đã đeo nó được một năm, đã mất đi độ bóng, từ màu trắng trong đổi sang màu trắng ngà. Và tôi sẽ đeo mãi nó để nhắc mình nhớ không bao giờ được thản nhiên trước những mảnh đời điêu linh, nhất là những sinh linh nhỏ bé, vô cùng yếu đuối trước bao dập vùi của bão tố cuộc đời, cho dù đôi lúc tôi thấy mình thật vô dụng, chẳng làm nên tích sự gì cho các em!





10/11/13

109. Một chút...



Bạn bè chơi ác gọi cô bạn tôi bằng cái nick... "Một chút". Chết tên luôn! Cô bạn nhăn nhó nhưng không phản bác được "một chút" nào!

Ai hỏi bạn có thích thứ đó... không, bạn trả lời "một chút". Cái phim này hay quá hở bạn? Một chút. Còn cái anh chàng diễn viên sao mà đẹp trai quá dzị! Một chút... Thậm chí hỏi bạn có yêu cái anh chàng đã làm "cái đuôi" của bạn hơn bốn năm trời, bạn cũng chỉ "một chút"! Chúng tôi bó tay!!!

9/11/13

108. Trước bão

Nguồn Smile Blog



Mẹ dạy hai tiết, trường cho nghỉ vậy là lên chợ. Chợ hôm nay đông nghịt người. Nghe tin thịt thì đã hết mà sao thấy trên bàn còn nguyên một bàn. Mẹ sờ vào, chị chủ bán cười nói: cấm sờ vào hiện vật. Thì ra người ta đã mua cả rồi, còn để đó chờ xắt.

6/11/13

107. Mưa



Em rơi những sợi tơ chiều

Cho rong rêu cuốn hồn liêu xiêu buồn

Sợi thương em giọt mưa tuôn

Giọt dài giọt ngắn chảy luồn vào tim

4/11/13

106. Gõ cửa mùa đông


 Nguồn:  Blog Suy nghiệm

                                                                  
Kết thúc là bắt đầu. Câu nói xưa như lịch sử trái đất. Ấy vậy mà nhiều người vẫn lầm tưởng cái bắt đầu sau khi kết thúc ấy phải trong trắng ngây thơ như thuở chập chững vào đời.

1/11/13

105. tự tử ảo...


Nhỏ bạn nhắn tin bảo nó đang muốn "tự tử trên Facebook"! Tôi ngớ ra hỏi là sao. Nó bảo muốn xóa hết tài khoản trên mạng và không còn muốn dính dáng gì với đời sống ảo nữa. Tôi hỏi vì sao. Nó trả lời thì chán, vậy thôi, y như người ta chán đời đi tự tử, để xóa hết vết tích của mình trên mặt đất vậy mà!