Phải trả lời hàng chục lần những câu hỏi giống nhau, ủa, cô giáo về hồi nào, giờ ở đâu. Những ánh mắt mừng rỡ vì bất ngờ gặp lại, cô bé hàng rau bối rối chùi tay vào miếng giẻ lau rồi cầm tay cô giáo lắc liên hồi, miệng hỏi tía lia, cứ đòi nhét thêm vào bọc rau cho cô dù cô đã nói nhiều quá ăn không hết. Lại một bọc xoài quê cuống còn rỉ nhựa của đứa học trò cũ nói cô mà không nhận là em hỏng thèm tới thăm cô luôn... Và luôn kèm thêm câu hỏi, chừng nào cô mở lớp...
Đôi lúc lẩn thẩn tự hỏi sao cô lại thường tìm thấy những tấm chân tình giữa chợ, giữa cái nơi chốn được cho là xô bồ, hỗn độn, nơi mọi thứ lẽ ra đều được mua bán, chi trả sòng phẳng. Vậy mà ngược lại... Có lúc cô nhận ra lòng người sao mà lạnh lẽo ở cái nơi lẽ ra phải chan chứa nghĩa tình.
Một chút ấm áp giữa chợ đời khiến cô thấy ngày hôm đó dường như trời xanh hơn, mây trắng hơn và tiếng sóng cũng du dương hơn...