Hồi đó, có một dạo cô xin vào làm ở xưởng dệt của một gia đình người Hoa trong con hẻm ở Chợ Lớn. Dĩ nhiên cô làm sao đứng máy dệt được. Ông chủ cho cô đứng máy suốt, nghĩa là canh chỉ chạy vào những con suốt cho đầy rồi lấy ra cung cấp cho thợ dệt. Buổi tối cô còn dạy kèm cho bé gái con ông chủ.
Đi làm, cô phải mang theo cháu gái mới có mấy tháng tuổi kèm một lô đồ phụ kiện, bình sữa pha sẵn, cái võng nhỏ cho cháu nằm ở gian phòng gần đó, rồi tả lót, khăn đẫy... Được cái cháu rất ngoan, bú no nằm chơi, không khóc lóc gì cả, mấy anh chị công nhân rất cưng.
Một lần, anh chàng người Hoa chuyên sửa máy dệt chạy lên gác nhờ cô một việc. Hóa ra tối Chỉ Nhật tuần rồi anh ta đi dự tiệc SN người bạn, ngồi bên một cô gái ở Tiền Giang. Không biết nhờ cái vốn tiếng Việt ít ỏi hay nhờ vóc dáng cao to như đô vật mà sau đó một tuần anh ta nhận được lá thư của cô bé gởi lên với hàm ý rõ ràng, bật đèn xanh cho anh chàng tiến tới một sự thân thiết trên mức bình thường, lúc đó điện thoại di động chưa phổ biến nên những lá thư luôn là những cánh chim xanh hổ trợ đắc lực cho những cuộc tình.
Cô nhận lá thư Tiền Giang và tối đó chong đèn ngồi đọc, hóa thân thành anh chàng người Hoa đang đọc thư người yêu, để viết một lá thư trả lời thật ướt át theo đúng yêu cầu của người đặt hàng. Tuần sau, anh chàng hớn hở đem lên cho cô coi lá thư phúc đáp, khen anh chàng viết hay và mời mọc anh xuống quê em chơi... Dần dần, tiếng lành đồn xa! hic... Cô phải nhận thêm nhiều đơn đặt hàng viết thư tình bất đắc dĩ, vì không thể giúp người này mà không giúp người kia. Cũng từ đó, cái võng của cháu gái nằm bắt đầu treo tòn ten mấy món quà không biết của ai, lon sữa Ông Thọ, trái cây, vài món đồ chơi bằng nhựa, có hôm còn có cả một bọc sườn heo...
Cô chỉ làm ở xưởng dệt một năm, sau đó, nhờ ông bà chủ giới thiệu, cô thành gia sư dạy kèm cho con của những gia đình người Hoa ở các quận quanh khu Chợ Lớn. Và cô cũng không còn liên lạc với các công nhân trong xưởng dệt.
Cách đây vài hôm, cô cùng người bạn ngồi ở quán cafe ven biển. Bàn bên cạnh có bốn người, cặp vợ chồng và hai đứa con, một trai một gái. Sau một hồi liếc chừng, anh chàng to cao bước qua bàn cô cúi chào. Té ra là anh chàng thợ máy năm nào ở xưởng dệt. Sau một hồi tay bắt mặt mừng, anh bảo vợ con qua chào "cô giáo", nickname của cô lúc còn đứng máy suốt. Những lá thư tình đã làm đúng chức năng của nó, kết hợp hai con người cách xa nhau hàng trăm cây số và giúp họ tạo dựng một gia đình khá đầm ấm hạnh phúc.
Cô vừa vui sướng vì cuộc gặp gỡ tình cờ, vì kết quả viên mãn của những lá thư cô viết, dù là bất đắc dĩ, vừa thấy mắc cỡ với người bạn khi bị... phanh phui cái công việc không mấy vinh quang của mình! hehe...
Ít ra, 30/4 năm nay cô cũng có được món quà đáng giá của sự ngẫu nhiên!
Cô vừa vui sướng vì cuộc gặp gỡ tình cờ, vì kết quả viên mãn của những lá thư cô viết, dù là bất đắc dĩ, vừa thấy mắc cỡ với người bạn khi bị... phanh phui cái công việc không mấy vinh quang của mình! hehe...
Ít ra, 30/4 năm nay cô cũng có được món quà đáng giá của sự ngẫu nhiên!