Có lẽ ai cũng có những nỗi sợ của riêng mình. Cách tốt nhất mọi người hay làm là cố tránh phải đối mặt với nó. Nếu sợ độ cao thì không thèm đi máy bay là xong. Sợ bóng tối thì cứ tìm đến chỗ sáng. Sợ phiền phức thì cố tránh những đám đông trên đường phố... Và nỗi sợ cứ còn mãi cho dù tuổi không còn trẻ nữa.
Cô cũng đang sợ, một nỗi sợ mơ hồ nhưng ngày càng lớn dần khi cô tiến lại gần, như cái vòi rồng đen ngòm, hung dữ, xoáy lốc chực chờ hút lấy mọi thứ rồi quăng quật không thương tiếc, cho đến khi nạn nhân chỉ còn là... những mảnh vụn!
Phản ứng đầu tiên như bao người là cô né tránh, trốn chạy, những tưởng đã tìm được bình an, nhưng một nỗi sợ khác lớn hơn, cấp thiết hơn, rõ ràng hơn đang khiến cô phải suy tính, chọn lựa. Nan giải là muốn giải quyết nỗi sợ thứ hai cô buộc phải đối mặt với nỗi sợ thứ nhất!
Chắc là phải đối mặt rồi, không thể tránh né mãi được. Cô sẽ phải giải quyết cả hai nỗi sợ cùng lúc. Hoặc là đấu tranh tới cùng để sống cuộc đời mình muốn sống, tự lo thân, không bị ràng buộc, không hề mặc cảm, hoặc là cứ mãi lang thang trốn chạy...
Vậy nhé, quyết định đối mặt, không sợ hãi, lo lăng, phân vân, lưỡng lự nữa, không tránh né nữa. Cố lên, ta ơi!