tĩnh lặng

tĩnh lặng

28/12/15

313. Xin trả tôi một nửa cô đơn...


Có một ngày
Chúng ta ngồi với nhau bên chiếc bàn dài ở quán cafe quen thuộc
Mỗi người uống một thứ nước riêng của mình
Nhưng lại có niềm vui chung

Cũng có ngày
Những gương mặt quen bên chiếc bàn quen
Tiếng nói giọng cười niềm vui không thật
Ta vay mượn để có gương mặt tươi hơn, tiếng cười giòn hơn...

Hôm nay 
Ta trả lại những lần vay mượn đó
Và xin trả lại ta một nửa cô đơn...








25/12/15

312. Đêm 24 không có Giáng Sinh


Đêm qua nhận vài cuộc gọi, tin nhắn chúc mừng GS của bạn bè, hỏi có mục gì không. Không gì cả! Chỉ nằm khoèo trong phòng coi bộ phim Hàn trên TV.

Lúc còn ở quê, dù một mình vẫn bày đặt mua mấy dây đèn trắng xanh, mấy trái châu đủ màu, cả đôi ủng GS nhỏ xíu treo lủng lẳng trên balcon. Cái lầu be bé tối nào cũng nhấp nháy cho đến sau Tết ta mới gỡ xuống. Tối 24 cả bọn tụ lại nhà người bạn dự bữa tiệc đơn giản, uống vài chai bia lạnh, chọc ghẹo nhau để cười rồi đạp xe về nhà, cái lạnh cuối năm nhẹ nhàng vừa đủ để co ro trong chiếc áo len cao cổ thiệt là thích!

Giờ ở nhà trọ, không hứng thú gì để trang trí, dù có lời mời tiệc nửa đêm nhưng không tham gia, cũng không biết tại sao. Lắng nghe lòng mình. Lạnh tanh, không vui cũng chẳng buồn! Dù ngoài kia có rộn ràng, với cô vẫn là một đêm như bao đêm, tĩnh lặng hơn những đêm khác vì khu nhà trọ chỉ còn phòng cô sáng đèn. Và cô mừng vì điều đó, tĩnh giữa động. Nếu luôn giữ được an nhiên thế này, cô có thể tự tin trở về chốn cũ, tự tin vượt qua mọi biến động tất yếu của cuộc sống, ở bất cứ đâu, chân trời hay góc bể, miễn là... trong túi có tiền! hehe...






22/12/15

311. Nỗi sợ...


Có lẽ ai cũng có những nỗi sợ của riêng mình. Cách tốt nhất mọi người hay làm là cố tránh phải đối mặt với nó. Nếu sợ độ cao thì không thèm đi máy bay là xong. Sợ bóng tối thì cứ tìm đến chỗ sáng. Sợ phiền phức thì cố tránh những đám đông trên đường phố... Và nỗi sợ cứ còn mãi cho dù tuổi không còn trẻ nữa.

Cô cũng đang sợ, một nỗi sợ mơ hồ nhưng ngày càng lớn dần khi cô tiến lại gần, như cái vòi rồng đen ngòm, hung dữ, xoáy lốc chực chờ hút lấy mọi thứ rồi quăng quật không thương tiếc, cho đến khi nạn nhân chỉ còn là... những mảnh vụn!

Phản ứng đầu tiên như bao người là cô né tránh, trốn chạy, những tưởng đã tìm được bình an, nhưng một nỗi sợ khác lớn hơn, cấp thiết hơn, rõ ràng hơn đang khiến cô phải suy tính, chọn lựa. Nan giải là muốn giải quyết nỗi sợ thứ hai cô buộc phải đối mặt với nỗi sợ thứ nhất!

Chắc là phải đối mặt rồi, không thể tránh né mãi được. Cô sẽ phải giải quyết cả hai nỗi sợ cùng lúc. Hoặc là đấu tranh tới cùng để sống cuộc đời mình muốn sống, tự lo thân, không bị ràng buộc, không hề mặc cảm, hoặc là cứ mãi lang thang trốn chạy...

Vậy nhé, quyết định đối mặt, không sợ hãi, lo lăng, phân vân, lưỡng lự nữa, không tránh né nữa. Cố lên, ta ơi!



18/12/15

310. Tan giấc mơ hoa


Cô lại tiếp tục giấc mơ, bên vịnh biển nhỏ, yên bình nhờ hai mũi đá bao bọc khỏi những cơn bão dữ.
Cô vẽ trên cái nền biếc xanh những hoa văn tươi sáng của cuộc sống quá đỗi bình thường, như bao con người bình thường khác, cũng đang khóc cười giữa chốn nhân gian...

Giấc mơ chưa kịp định hình chợt tan trong chớp mắt, như những chàng mạng sương trên lá cỏ chỉ kịp lung linh khi mặt trời chưa tỏa sáng.

Những dự cảm xấu vụt đến cày nát cả cánh đồng hoa mơ mộng... Có lẽ cứ phải tha hương cho đến cuối đời. Bắt chước người ta đổ thừa cái số của mình là vậy!

Khởi đầu một vở bi kịch lúc nào chẳng là những scene thơ mộng, tưởng chừng như mọi việc sẽ hoàn hảo. Cách tốt nhất là từ chối vai diễn, dù là chính hay phụ, dù sân khấu có phủ đầy hào quang, dù có được vinh danh hay không.

Hãy cố sống cho hết một kiếp người, hoặc níu lấy cái hy vọng hảo huyền ở một kiếp sau tươi đẹp. Vậy nhé ta ơi!!!




5/12/15

309. Lời hay ý đẹp


Đọc ở trang của bạn một bài đọc, đại khái khuyên ta không cần đến tiền tài, danh vị, sắc đẹp bên ngoài mà quan trọng ta phải là chính ta!

Cái sự đúng đắn của những lời hay ý đẹp tương tự trên mạng không ai chối cãi. Nhưng ta thử áp dụng câu trên vào đời sống thực, thì còn nhiều điều cần bàn lắm lắm!

Ta thử sống mà không có tiền hoặc chỉ đủ tiền cho bữa ăn đạm bạc trong ngày thì thế nào nhỉ? Hoặc thử cầm xấp vé số, lê chân đi khắp phố phường mời mọc, cầu khẩn người mua, kiếm được khoảng trăm ngàn đổ lại để có thể đủ tiền cho ba bữa ăn và chỗ trọ. Những con người rất gần dưới đáy xã hội, không tiền của, nói chi đến danh vị hoặc cái sắc bên ngoài. Và họ có vui sướng, có hạnh phúc khi được là chính họ không vậy?!

Đối với cái khó khổ của những người không đủ tiền bạc để thực hiện những điều tưởng chừng như đơn giản, cả về tinh thần lẫn vật chất, thì những lời hay ý đẹp trên kia như một kiểu... khôi hài đen, hoặc chí ít cũng là một cách lạc quan tếu.

Bởi vậy với một rừng ý tưởng trên mạng, không khéo ta biến thành một AQ thời @ hoặc hóa thân thành anh chàng hiệp sĩ cao kều Tây Ban Nha, cưỡi lừa cầm kiếm đi đánh nhau với cối xay gió! hic...