Nhìn từ phía sau một người, là ta với họ đang cùng chung một hướng nhìn, về phía trước. Chỉ có điều, ta nhìn họ, còn họ đang nhìn đi đâu? Người đi theo sau có mục đích, còn người đi trước, họ đang hướng về cái gì? Trong cuộc đời, ta có thể đi song song cùng ai đó. Cũng có thể suốt đời, ta chỉ dõi theo sau họ, âm thầm theo từng bước chân họ mà chẳng biết rằng ta đang đi về nơi vô định...
Nhìn từ phía sau một người, có cả niềm đau lẩn khuất cùng một câu hỏi lửng lơ... Có khi nào họ... quay mặt lại không? Để ta với họ có thể cùng tiến tới gần nhau, để không là cuộc dõi theo vô vọng...
Nhìn từ phía sau, ta không thể thấy được sự tàn phá của thời gian, không thấy được những dấu hằn của một cuộc đời sóng gió, không thể chạm tay vào và mãi mãi chỉ là... ảo ảnh!
Có lẽ nhờ những ý nghĩ kỳ khôi này mà cô đã có được một truyện ngắn, trong đó nhân vật chính là một... cái lưng! :)