Mềm mại là thơ.Thích cách gieo vần nhẹ nhàng của G. LC như gặp lại G của ngôi nhà cũ vậy. Giống một bài thơ thu mà LC đã lanman. Thích nhất là Lá rơi như tiếng ai vừa gọi em... Nhẹ tênh. Nghe như tiếng người xưa còn vậy. Một bài thơ đẹp cả về câu từ cả về hình ảnh.Còn cái tâm hồn ấy miễn bình nha.
LC lanman hỏng phải bài này đâu, chỉ có cái hình giống thui vì giáo làm biếng lục hình, mượn tạm hình bài cũ... Nhớ dai ghê! hehe... Mềm mại và nhẹ nhàng, như cái dáng thiếu nữ của LC dzậy!
Nói cách gieo vần giống chứ ai bảo bài thơ đó đâu nà. Lc nhớ siêu lắm đó. Bài thơ đó chừ còn ở nhà Lc mà. Chém rùi có quên được mô. Còn cái hình LC nhận ra ngay nhưng k nói. LC có trí nhớ của trẻ con đó. Nhớ hình ảnh giỏi lúm. Cười!
Mấy câu thui mang một phong cách ...Bata ( cái này là em thấy chú Bata đầu tiên chặt câu nhỏ nhỏ vậy nên em kêu thế ), nhưng đã vẽ nên cái dịu dàng , yên ả của chốn xưa . Hình như cái gì xưa, cũ cũng gợi cho con người ta nhiều nỗi niềm chị nhỉ !
Hình ảnh đẹp, lời thơ nhẹ nhàng. Đọc xong em thấy bàng hoàng...ngất lun! :)) Chít chưa ! Lún đất nhà chị rùi ! hì hì
Giáo nhà ta "chặt nhỏ", "chặt nhỏ" như ..."chặt vịt quay", vậy mà ngon, thơm lém đó bà Tám nhỉ?. Tui thít cái tứ này bà Tám: "Lá rơi như tiếng, ai vừa, gọi em". Cái khoảnh khắc dịu dàng của lá rơi làm tui thấy lại có chút nhẹ nhàng, lại đượm nồng, như thuờng thấy ở mỗi lần tui gọi.....bà Tám!. Heee! Tám đừng nói tui "nói ẩu" với bà nhé. Nhưng thực sự rằng xưa nay tôi luôn bị ám ảnh và sợ hãi bởi những âm thanh nẹt bô chạy xe lạng lách của mấy câu choai choai trên đường phố, tôi ngán ngẫm khói bụi , tiếng xe, nên bây giờ khi hồn tôi lại nghe được tiếng lá rơi trong thơ của Giáo, nên lòng tôi lại mềm ra.... như vậy đó thôi. Heee!
còn giáo thì lại thix thơ văn xuôi của Thùy, như một cô Tám đã lột xác hoàn toàn để biến hình thành một nàng Thùy rất ư là dịu dàng, nhỏ nhẻ, dễ thương và rất chi là lãng mạn!
Chị iu ! Cái lúc nào mà chị thấy em nhoi như dzòi á, lúc đó là em. còn lúc nào mà xin lỗi dịu dàng chịu hổng nỗi là ma nhập í. Tự dưng nghe 2 anh chị nói chuyện mà em cười tủm tủm lun! hì hì
Tuyệt. Với 6 câu lục bát được băm nhuyễn, cắt nhỏ cho tơi tả để phả vào đó nỗi niềm luyến hoài. Một chút yêu thương, một chút nghi vấn vun vặt, một chút lá chút nắng chút gió...hòa quyện nên ý tình chân thật không nghi ngại, không giấu diếm. Và hơn hết là sự thảng thốt của tiếng gọi mơ hồ từ đâu đó vọng lại cho thêm mông lung thắm đẫm tình. Sự nhẹ nhàng và tinh tế đã gieo vào lòng người đọc cảm xúc đến tận cùng. Với thời đại, sự lê thê chỉ làm cho "oải" thêm. Giáo đã giúp cho tôi thêm cái nhìn mới, góc nhìn mới. Cảm ơn Giáo nhé!
giáo cảm ơn anh vì sự đồng cảm sâu xa. đôi khi chính tác giả cũng còn khá lơ mơ với chính cảm xúc của mình. khi được người đọc thấu đáo như anh, mới vỡ thêm được nhiều điều... giáo chúc anh an lạc!
Mọi cái đều nhẹ, từ chốn xưa, bước chân trở về, dáng xưa, người xưa, hương cuối mùa, chiều rơi, nắng rơi, lá rơi, mơ hồ tiếng gọi..., nhưng lòng ai đó, có nhẹ đi chút nào chăng?
4 câu của anh 6 hay lắm đó, giáo chịu, ko tìm được câu nào hay để họa lại, tứ thơ bay mất tiu rùi, hic... nè, anh 6, đi chơi đâu về mà ko có bài báo cáo cho bà con đọc dzậy hả? lại hành giáo chạy đi hỏi bạn tiếng Hoa "tố ngại" là gì, làm bạn giáo cười muốn chết rồi mới nói lái cho giáo hỉu, hic... ác quá mà!
từ lâu giáo đã ko có mơ mộng gì nữa rùi bác Bu ui! vài hôm nữa giáo sẽ trình làng bài "người đánh mất giấc mơ". Mong bác Bu tìm giùm thuốc chữa bệnh, hic...
Đường xưa rêu đã phủ phong Nhưng tận đáy lòng Vết cũ hằn in . Hôm nay em lại về tìm Tình xưa dấu ái tím sim thủa nào . Nắng rơi Mấy giọt hanh hao Như sợi tơ vướng ngày nào tình em ................
thấy chưa bồ tèo! giáo mà đi lang thang là chôm hình đẹp về có chỗ dùng liền thấy hong! công nhận cây dù của MTB đẹp ghê. làm giáo mê mẩn cho lên thượng tòa luôn! hehe... cảm ơn bồ tèo nhe! lần sau có hình đẹp réo giáo tới chôm nhe!
Bài thơ nào cũng nhẹ nhàng lắng đọng nỗi niềm. Lão thích lối viết ấy mà không viết được. Răng rứa chị, trời vẫn hè mà Răng trùng triềng lá vàng sớm rứa Em ép con bướm cánh phượng kịp nào thẩm úa. Chị vội chi ngơ ngẩn đợi thu rồi Mai em đi, mai em đi Vẫn thương chị một đời Bốn mùa đợi những tả tơi lá vàng
Vậy là Lão cũng viết được rùi nè! cái chất cay đắng, lạnh lùng, mạnh mẽ của Lão đã "mềm" đi quá nhiều trong đoạn thơ rất hay và sâu lắng ở trên, làm giáo ngạc nhiên và xúc động...
Mềm mại là thơ.Thích cách gieo vần nhẹ nhàng của G. LC như gặp lại G của ngôi nhà cũ vậy. Giống một bài thơ thu mà LC đã lanman. Thích nhất là
Trả lờiXóaLá rơi như tiếng
ai vừa
gọi em...
Nhẹ tênh. Nghe như tiếng người xưa còn vậy.
Một bài thơ đẹp cả về câu từ cả về hình ảnh.Còn cái tâm hồn ấy miễn bình nha.
LC lanman hỏng phải bài này đâu, chỉ có cái hình giống thui vì giáo làm biếng lục hình, mượn tạm hình bài cũ... Nhớ dai ghê! hehe...
XóaMềm mại và nhẹ nhàng, như cái dáng thiếu nữ của LC dzậy!
Nói cách gieo vần giống chứ ai bảo bài thơ đó đâu nà. Lc nhớ siêu lắm đó. Bài thơ đó chừ còn ở nhà Lc mà. Chém rùi có quên được mô. Còn cái hình LC nhận ra ngay nhưng k nói. LC có trí nhớ của trẻ con đó. Nhớ hình ảnh giỏi lúm. Cười!
Xóacho LC 10 điểm! hehe...
XóaMấy câu thui mang một phong cách ...Bata ( cái này là em thấy chú Bata đầu tiên chặt câu nhỏ nhỏ vậy nên em kêu thế ), nhưng đã vẽ nên cái dịu dàng , yên ả của chốn xưa . Hình như cái gì xưa, cũ cũng gợi cho con người ta nhiều nỗi niềm chị nhỉ !
Trả lờiXóaHình ảnh đẹp, lời thơ nhẹ nhàng.
Đọc xong em thấy bàng hoàng...ngất lun! :))
Chít chưa ! Lún đất nhà chị rùi ! hì hì
Giáo nhà ta "chặt nhỏ", "chặt nhỏ" như ..."chặt vịt quay", vậy mà ngon, thơm lém đó bà Tám nhỉ?. Tui thít cái tứ này bà Tám: "Lá rơi như tiếng, ai vừa, gọi em". Cái khoảnh khắc dịu dàng của lá rơi làm tui thấy lại có chút nhẹ nhàng, lại đượm nồng, như thuờng thấy ở mỗi lần tui gọi.....bà Tám!. Heee! Tám đừng nói tui "nói ẩu" với bà nhé. Nhưng thực sự rằng xưa nay tôi luôn bị ám ảnh và sợ hãi bởi những âm thanh nẹt bô chạy xe lạng lách của mấy câu choai choai trên đường phố, tôi ngán ngẫm khói bụi , tiếng xe, nên bây giờ khi hồn tôi lại nghe được tiếng lá rơi trong thơ của Giáo, nên lòng tôi lại mềm ra.... như vậy đó thôi. Heee!
Xóacòn giáo thì lại thix thơ văn xuôi của Thùy, như một cô Tám đã lột xác hoàn toàn để biến hình thành một nàng Thùy rất ư là dịu dàng, nhỏ nhẻ, dễ thương và rất chi là lãng mạn!
XóaÁnh Nhật cũng giống giáo ở chỗ ngưỡng mộ bà Tám lúc thì ào ào, đỏng đảnh, đanh đá, lúc lại da diết, sâu sắc, dễ thương đến lạ!
XóaChị iu ! Cái lúc nào mà chị thấy em nhoi như dzòi á, lúc đó là em. còn lúc nào mà xin lỗi dịu dàng chịu hổng nỗi là ma nhập í.
XóaTự dưng nghe 2 anh chị nói chuyện mà em cười tủm tủm lun! hì hì
giáo nghĩ cả hai cái đều là Thùy cả đó, mà cái dịu dàng mới đích thị là cái chất thực sự của cưng, cái nhoi nhoi là cái lá chắn với đời thôi Thùy ui!
XóaTứ thơ vừa ngọt vừa mềm
Trả lờiXóaNghe như tiếng lá êm đềm lượn chao....
lá rơi như tiếng em chào... anh Trương! hehe...
XóaTuyệt.
Trả lờiXóaVới 6 câu lục bát được băm nhuyễn, cắt nhỏ cho tơi tả để phả vào đó nỗi niềm luyến hoài. Một chút yêu thương, một chút nghi vấn vun vặt, một chút lá chút nắng chút gió...hòa quyện nên ý tình chân thật không nghi ngại, không giấu diếm. Và hơn hết là sự thảng thốt của tiếng gọi mơ hồ từ đâu đó vọng lại cho thêm mông lung thắm đẫm tình.
Sự nhẹ nhàng và tinh tế đã gieo vào lòng người đọc cảm xúc đến tận cùng.
Với thời đại, sự lê thê chỉ làm cho "oải" thêm. Giáo đã giúp cho tôi thêm cái nhìn mới, góc nhìn mới. Cảm ơn Giáo nhé!
giáo cảm ơn anh vì sự đồng cảm sâu xa. đôi khi chính tác giả cũng còn khá lơ mơ với chính cảm xúc của mình. khi được người đọc thấu đáo như anh, mới vỡ thêm được nhiều điều...
Xóagiáo chúc anh an lạc!
Êm quá Giáo ah!
Trả lờiXóaNắng vàng ôm vội bước chân
Thềm hoang rêu phủ bâng khuâng một thời
Đâu đây gió lượn khẽ vời
Người ơi về lại
cái thời...
hương xưa.
"người ơi, một chiều nắng tơ vàng hiền hòa hồn có mơ xa..."
Xóacâu hát này đã gợi ý tình cho giáo đó HT ui!
Tui sang thăm Giáo, chúc Giáo luôn bình yên nha.
Trả lờiXóagiáo cảm ơn bồ tèo thường ghé thăm giáo nhe! lúc nào gặp MTB giáo cũng thấy vui và ấm áp trong lòng...
XóaKhúc chiều sưởi ấm vai mềm
Trả lờiXóaNgỡ bàn tay đã dìu em lối mòn........
Giáo! Ni mê thơ của Giáo rồi.
một mai lòng đã héo hon
Xóangười ơi có nhớ chon von một thời...
giáo thì mê ảnh của Ni, hehe...
Thơ chi tinh tế nhẹ nhàng
Trả lờiXóađọc mà như ngỡ mình đang đu diều...
Chúc ngày ngày êm ru!
một chiều gió cuốn đìu hiu
Xóangười xưa có nhớ cánh diều tuổi thơ!?
Mọi cái đều nhẹ, từ chốn xưa, bước chân trở về, dáng xưa, người xưa, hương cuối mùa, chiều rơi, nắng rơi, lá rơi, mơ hồ tiếng gọi..., nhưng lòng ai đó, có nhẹ đi chút nào chăng?
Trả lờiXóamột câu hỏi tuy nhẹ nhưng khó trả lời!
Xóabiết lòng có nhẹ hay không
biết người còn có trông mong viễn hoài!?
Bác Nô dĩ nhiên là nhẹ rồi Giáo ha...Huhuhu
Xóagiáo nghĩ là bác í nặng cân, vì phái ăn đồ bán dạo đó MTB à! hic...
XóaGọi em mấy tiếng xa xôi
Trả lờiXóaLá rơi nghiêng phía đứng ngồi không yên
Cuối mùa hương thoảng chung chiêng
Thơm tho dáng nhỏ nơi miền cát bay
Kaka... chào Giao nhé. Tố ngại nè!
4 câu của anh 6 hay lắm đó, giáo chịu, ko tìm được câu nào hay để họa lại, tứ thơ bay mất tiu rùi, hic...
Xóanè, anh 6, đi chơi đâu về mà ko có bài báo cáo cho bà con đọc dzậy hả? lại hành giáo chạy đi hỏi bạn tiếng Hoa "tố ngại" là gì, làm bạn giáo cười muốn chết rồi mới nói lái cho giáo hỉu, hic... ác quá mà!
Ai vừa gọi em mà em không nhận ra sao? :P
Trả lờiXóaTối êm êm Giáo nhé.
YV gọi hả? nàng mà gọi là giáo nghe liền! hehe...
Xóalục bát tuyệt hay G à ơi ...
Trả lờiXóacòn cafe đen đá thì... ngon tuyệt! hehe...
XóaTrần Đăng Khoa rất thính tai
Ngoài thềm rơi chiếc lá đa
Tiếng rơi rất mỏng như là rơi nghiêng
Giaolang không nghe bằng tai mà nghe bằng trái tim
lá rơi như tiếng
ai vừa
gọi em...
Câu thơ làm người đọc dẫu khó tính đến mấy cũng thảng thốt, bàng hoàng
cái mũi của giáo sắp nổ rùi đây! hehe...
Xóacảm ơn bác Bu nhiều! tối nay chắc giáo... ngủ hỏng yên vì vui quá!
Trả lờiXóaBu thi mong bạn ngủ ngon để tìm lại hương xưa người xưa trong... mơ!
từ lâu giáo đã ko có mơ mộng gì nữa rùi bác Bu ui! vài hôm nữa giáo sẽ trình làng bài "người đánh mất giấc mơ". Mong bác Bu tìm giùm thuốc chữa bệnh, hic...
XóaBạn nói nghe sợ.
XóaĐánh mất giấc mơ tức là có mơ mà bị mất, cho là được.
Người ta định nghĩa: chết là ngủ mà không có giấc mơ. Buồn nhỉ!!
còn sống sờ sờ mà đánh mất giấc mơ mới là thảm bác Bu ui! hic hic...
XóaGọi em
Trả lờiXóathảng thôt nắng đùa
Bóng xưa lồng lộng(theo Trịnh)
như vừa đâu đây !
gọi em
Xóathảng thốt nắng đùa
bóng xưa lồng lộng
như vừa đâu đây
trăng non
còn thiếu nửa đầy
em còn thiếu một
bóng mây ngang trời...
Thì thôi
Xóachớ có giật mình
Giáo ơi
cứ mở cửa nhìn trăng treo...
lá rơi
Xóalàm giáo giật mình
tiếng ai
như tiếng gọi tình
trong đêm...
Lần đầu tới thăm bạn, chúc bạn ;uôn vui vẻ!
Trả lờiXóaxin chào bạn mới ghé nhà
Xóachung trà kính bạn như là người thân.
Em về thăm lại chốn xưa
Trả lờiXóaTìm con đường cũ lưa tưa nhạt nhòa.
em về thăm lại chốn xưa
Xóatìm con đường cũ lưa thưa nhạt nhòa
bóng ai tựa bóng mưa qua
dấu xưa lá đổ còn ta một mình...
Bài thơ thật là dịu dàng, lời thơ rất đẹp.
Trả lờiXóanghe chị Tám khen là giao phái! hehe...
XóaĐường xưa
Trả lờiXóarêu đã phủ phong
Nhưng tận đáy lòng
Vết cũ hằn in
.
Hôm nay
em lại về tìm
Tình xưa dấu ái
tím sim thủa nào
.
Nắng rơi
Mấy giọt hanh hao
Như sợi tơ vướng
ngày nào tình em ................
đường xưa lá đổ rêu phong
Xóadấu xưa nhòa nhạt long đong phận người...
Chị vào
Trả lờiXóaNgó Giáo ngày nay
Lòng vui khấp khởi
Mong ngày lẫn đêm
Bởi thương
Bởi mến Giáo làng
Nể hơn
Bởi "nhóc"
Cụ non ...rất là.
Éo ơi Giáo ơi,hưởng ứng thía đó.
đó đó, giờ thì Ong ta cũng làm thơ rùi thấy hong! hehe... tới luôn đi nhe, tui phải nhắc mấy bác ở Nha Trang mau mau kết nạp Ong vào Hội mí được!
XóaCây dù Giáo mang dìa để lên nóc nhà cũng ấn tượng qué ta...Hihi
Trả lờiXóathấy chưa bồ tèo! giáo mà đi lang thang là chôm hình đẹp về có chỗ dùng liền thấy hong! công nhận cây dù của MTB đẹp ghê. làm giáo mê mẩn cho lên thượng tòa luôn! hehe... cảm ơn bồ tèo nhe! lần sau có hình đẹp réo giáo tới chôm nhe!
XóaSao im re zầy nè? Đừng nói với tui là phá nhà làm nhà miết đổ bình rùi nhe.
Trả lờiXóahôm qua tới giờ giáo bận túi bụi luôn đó LC ui! hic... cuối tuần gì mà bắt thảm sầu hè! hỏng được đi cafe luôn đó! huhu...
XóaHà hà, aqa mê nhất là được 'dấu ái' đó !
Trả lờiXóatui cũng... mê quá trời nè! hehe...
XóaTrời! Mê gì mà lại giống nhau.....?????????
Xóarủ MTB... cùng mê luôn aqa ui!
XóaCho tui xin "4 chữ bình an"........Hahahaha
Xóahỏng chịu cũng rủ, hehe...
XóaChúc chị chủ nhật vui khỏe nhé.
Trả lờiXóacảm ơn cưng! XV cũng có một ngày mới tươi hồng nhe!
XóaBài thơ nào cũng nhẹ nhàng lắng đọng nỗi niềm. Lão thích lối viết ấy mà không viết được.
Trả lờiXóaRăng rứa chị, trời vẫn hè mà
Răng trùng triềng lá vàng sớm rứa
Em ép con bướm cánh phượng kịp nào thẩm úa.
Chị vội chi ngơ ngẩn đợi thu rồi
Mai em đi, mai em đi
Vẫn thương chị một đời
Bốn mùa đợi những tả tơi lá vàng
Vậy là Lão cũng viết được rùi nè! cái chất cay đắng, lạnh lùng, mạnh mẽ của Lão đã "mềm" đi quá nhiều trong đoạn thơ rất hay và sâu lắng ở trên, làm giáo ngạc nhiên và xúc động...
XóaEm nay ngồi thở hương xưa
Trả lờiXóaNhờ ngày thơm thuở gió đưa sau hè
Trước sân xanh mấy cây me
Trái chua hơi ngọt lá che vạt buồn...
Hương xưa tặng Giao. Hi..
em ngồi tựa cửa chờ ai
Xóahương xưa như gió ru ngoài song thưa
sân hè thoáng đẫm sa mưa
bóng ai như bóng nắng trưa qua mành...
Chốn xưa
Trả lờiXóaNay đã nhạt nhoà
Trên con đường cũ
Mình ta đếm buồn ..........
......
Đầu tuần vui khoẻ nha -chủ nhà -
cảm ơn ML để lại câu thơ hay. chúc bạn vui khỏe trong ngày mới!
XóaCái gì cũng xưa nhưng không quên được.
Trả lờiXóacái gì càng xưa thì càng nhớ lâu và... quý hiếm, thí dụ đồ cổ! hehe...
Xóa