Từ cái dạo cafe cóc Góc Quê dẹp quán, mỗi sáng ra biển, tôi tránh không đi con đường ấy nữa để khỏi ngậm ngùi nhớ bà cụ thơm thảo năm xưa khi căn nhà nhỏ và góc vườn râm mát đã biến mất, thay vào đó là căn nhà ba tầng ngạo nghễ, lạnh lùng với những mảng màu xanh đỏ chói mắt.
Tôi đi vòng qua đường khác, tuy xa hơn một chút, bù lại có vài ngôi nhà mới cất nhỏ xinh, mảng ngói đỏ và tường nâu dịu mắt. Nhưng mới tháng trước, khi vừa vòng qua góc đường ven biển, tôi bỗng có cảm giác nhột nhạt như có ai đó đang chăm chú nhìn vào gáy mình. Đi biển vào giấc 5g sáng nên con đường còn khá vắng. Tự dưng tôi rùng mình quay phắt lại, chẳng có con ma le nào cả, hú vía! Tôi sải bước nhanh hơn, nhưng cảm giác khó chịu ấy vẫn còn cho đến khi tôi qua khỏi quán cafe Paris (hehe... chủ quán này đặt tên hơi chảnh, nhưng có lý do).
Hôm sau, hôm sau nữa, vẫn cái cảm giác ấy, như có một cái nhìn trừng trừng cắm vào gáy bạn! Tôi vừa đi vừa ngoái nhìn lại mà chân thì cứ muốn chạy nếu không cố kềm giữ. Buổi sáng thứ tư, tôi cố tình đi chậm lại và nhìn quanh các ngôi nhà gần đó. Và tôi bắt gặp một ô cửa sổ đang mở trên tầng hai ở mặt sau một ngôi nhà nhỏ nhưng khá đẹp, nghĩa là không có những chi tiết rườm rà, màu mè sặc sỡ như phần lớn những ngôi nhà mới cất vài năm trở lại đây.
Trời còn tối mờ sau những tán cây cao làm tôi không thể nhìn thấy sau ô cửa có người nào không, chỉ một màu tối đen, hình như căn phòng đó không bật đèn ngủ. Tôi hơi phân vân, có thể do mình nhạy cảm quá chăng! Nhưng những ngày sau tôi đi đường khác thì lại không có cảm giác bị nhìn lén. Trở lại con đường cũ lại bị ám ảnh, mắt cứ nhìn lên ô cửa sổ trên cao còn chân thì muốn chạy!
Khi tĩnh tâm, tôi tự cười mình là đồ nhát hít và nhất quyết gạt bỏ trong đầu những câu hỏi không có lời đáp về chủ nhân của ánh mắt vô hình kia, cương quyết bỏ hẳn con đường dễ thương để chọn con đường khác. Đường nào rồi cũng tới biển mà, tôi tự an ủi!
Tuần sau đó, tôi nhận lời dạy giùm nhỏ bạn đi du lịch với gia đình trong hè, kèm cho một cô bé học tiếng Anh. Cầm địa chỉ, tôi đạp xe tới nhà, một ngôi nhà trên đường ra biển và thấy ngờ ngợ như mình quen thuộc với ngôi nhà này lắm! Thôi chết, đúng là ngôi nhà có ô cửa mở lúc sáng sớm làm tôi lạnh gáy! Tiến thoái lưỡng nan, tôi đứng tần ngần chưa dám gõ cửa thì tiếng chó sủa đã làm bà chủ nhà bước ra và chào ngay cô giáo, chắc vì bạn tôi đã tả kỹ với bà rồi.
Tôi nhận dạy cô bé một tháng, mỗi tuần ba buổi tối. Đêm đầu tiên đang dạy nửa chừng, tôi nghe tiếng đọc thơ của ai đó trên lầu, giọng đọc rất hào sảng, trầm ấm. Tôi nhìn cô bé, chưa kịp hỏi, nó đã nói nhỏ: Ba em đó cô, cô đừng để ý nghen! Tối nào ba em cũng đọc thơ, có khi đọc tới sáng luôn. Một tia chớp nhỏ lóe lên trong đầu đã gắn kết các chi tiết như một bộ ghép hình, cho phép tôi giải mã những thắc mắc về ô cửa nhỏ, về ánh mắt đăm đăm làm tôi khó chịu... Và tôi hơi bàng hoàng khi đoán ra trạng thái tinh thần không được ổn định của ba cô bé. Điều đó làm tôi cảm thấy trìu mến cô bé hơn, cố gắng nương nhẹ trong khi dạy dù tôi khá vất vả vì cô bé học hơi yếu.
Những ngày sau đó, tôi đi lại con đường cũ mỗi sáng ra biển, đi thật chậm hơn mức bình thường và cố nhìn vào bóng tối bên trong ô cửa. Chẳng thấy gì hơn và tôi cũng chán cái trò tò mò này nên không để ý nữa... Bất chợt một buổi sáng đi ngang ngôi nhà có ô cửa bí mật, hình như tôi thấy có gì đó là lạ hơn ngày thường. Tôi vừa bước đi vừa nhìn lên và chợt khựng lại, chết trân... Ô cửa sáng đèn và tôi bắt gặp một đôi mắt khá to trên khuôn mặt gầy gò, râu ria lởm chởm đang áp sát vào những chấn song, đăm đăm nhìn tôi, không hề lẫn tránh khi tôi nhìn lên. Tôi không thể giải thích được phản ứng của mình. Tôi cũng nhìn chằm chằm vào đôi mắt kia như bị thôi miên và sau vài phút tôi chợt tỉnh, bước đi như chạy...
Chưa lúc nào tôi mong bạn tôi về như lúc này để bạn kể tôi nghe về con người bị nhốt trong căn phòng sau chấn song, với giọng ngâm sang sảng mỗi đêm không ngủ...
Có lẽ tò mò là gen trội trong người phụ nữ. Và khi chưa trả lời được bao câu hỏi lướng vướng trong đầu, tôi vẫn còn thấy bứt rứt không yên cộng thêm một nỗi sợ không duyên cớ mỗi khi bước vào ngôi nhà đặc biệt và khi đi ngang ô cửa nhỏ...
Vừa đọc, vừa run, Ni cứ tưởng tượng đó là một bóng Ma, ớn quá, lại sắp tới giờ Ni đi ngủ rồi nè, chết chưa? hổng biết đêm nay ông ấy có nhìn Ni trừng trừng không đây. Bắt đền Giáo.
Trả lờiXóaNi dzìa ngủ nha, hai con mắt nó đình công rồi.
( Giáo viết truyện hay lắm đó, rất lôi cuốn người đọc)
hehe... Ni cũng thuộc loại nhát hít như giáo rùi! Tối nay cứ chỏng cẳng ngủ yên đi nhe, ổng chỉ nhát một mình giáo thui, ai bảo mình tò mò làm chi! hic...
XóaHân hạnh quá, Ni được một chổ ngồi trong nhà của Giáo, nghe lòng ấm ghê ( ngoài trời đang mưa, hơi lạnh)
XóaBuổi chều thật bình anh Giáo nhé.
ko những được một chỗ ngồi mà còn được ngồi... trên đầu người ta nữa! kaka... nàng Ni hôm nay chơi trội nhe!
XóaThú vị ha Giáo!
Trả lờiXóaThức khuya tóc bạc nhanh ha Giáo!
Tò mò chi đâu ,phải tìm hiểu bằng được cho ngọn ngành rồi kể chi tiết cho chị ké nha.
Tương lai sẽ gặp một đôi mắt khá to,tối ngày cũng đọc ...đọc ....đọc nhưng không râu ria lởm chởm.
Sấu dầm gửi người ta không đem hộ đâu,còn cười chị nữa vì mù địa lý đó.
Tóc bạc thì nhuộm lại đủ màu cho nó dzui, sợ gì hè!
XóaĐôi khi biết được ngọn ngành rồi thì ko thích kể nữa vì thảm quá, để yên cho người ta sống, dù đó là cách sống ko bình thường.
Ong nè, giáo góp ý lần chót là đừng ghé thăm giáo làm chi. Giống như người đàn ông sau ô cửa trong truyện, hãy để giáo sống trong cái giếng sâu hút của riêng giáo nhe Ong, đừng vì chút tò mò mà khuấy động cuộc sống của giáo. Ảo nó có cái hay của màn sương khói huyễn hoặc, chính điều đó đã hấp dẫn Ong đấy! Xé toang màn sương khói ấy, hiện thực trần trụi sẽ làm thất vọng cả giáo, cả Ong... Cái gì chị cũng thích đi tới tận cùng sao? Chị ko giống giáo chỗ đó...
Hì hì hì.......
XóaTƯƠNG LAI GẶP MỘT ĐÔI MẮT KHÁ TO..... hồi trẻ còn đẹp ấy. Xem nào - tương lai quái gì, tiếng Anh chữ không có hào vốn nào để chia thì đó đâu nha. Giờ chị đang sau khung của kính,tút tổ cò tầng 5, lảm nhảm chứ ngâm thơ đã khá. Chả lẽ com sao với cái bài ma mị của Giáo giừ. Để chị bảo Nga nó lục gửi riêng cho Giáo đọc ba cái đoạn Tiểu Quỳnh chị viết từ xưa, đảm bảo Giáo nổi da gà, con gái chị sợ chết khiếp vì toàn thật lắm, chị ở gần chùa mà, hay đưa hài cót liệt sĩ về đó làm lễ lắm, chị trước hay sang quét lá mỗi sớm mừ.....
Chị đi đến tận cùng rồi xếp ngay ngắn cất vào nơi thiêng, không lấn cấn ba vụ to lớn hay lẻ tẻ đâu mà. Mới lại chị chả thất vọng cái gì sất,thất vọng chính chị cũng chỉ tí tẹo ...nên tuyền vui đáo để, hì.
bái sư bà chị Ong! giơ tay đầu hàng! huhu...
XóaTò mò là đặc tính cố hữu của loài người.Phụ nữ tò mò cụ thể ,đàn ông tò mò trừu tượng ?
Trả lờiXóaTò mò cụ thể là sao mà trừu tượng là sao anh HHP?
XóaĐại khái ,người vợ muốn biết trong bóp chồng có cái gì (xiền hoặc cái gì đó ?),còn người đàn ông tưởng tượng đằng sau tấm mạng che mặt người phụ nữ đẹp cở nào ... Mà chung lại,khi không đúng như mình nghĩ đều thất vọng như nhau ! he he
XóaVậy là khoảng 90% sự tò mò ko đạt được ước nguyện, đa số là thất vọng hơn niềm vui phải ko anh? Vậy cách tốt nhất là đừng có tò mò tìm biết cho đến ngọn nguồn làm chi, cứ tà tà mà sống, sống hơi... hồ đồ một chút cho nó thoải mái, cả cho mình cả cho mọi người quanh mình. OK, giáo hiểu rùi, sẽ ko bao giờ... lục bóp chống nếu rủi mà có 1 đức ông chồng! keke...
XóaThật hay là truyện đây cô Giáo. Hay như truyện Kiều Giang vậy.
Trả lờiXóaThật hay truyện thì có gì khác nhau chị Tám?
XóaChị lại thích làm người bên trong ô cửa đó...
Trả lờiXóa... rồi ngâm thơ suốt đêm à??? Ai mà ngủ cho được trời!
XóaNghe chị nói mà thương quá! Đừng có nghĩ vậy chị ui, còn nhìu cái dzui ngoài kia kìa, chị đã từng an ủi giáo mừ! Vui lên nhe chị và quên hết đi cho nhẹ nhàng...
XóaAlo anh Nô: Tối nay anh rủ chị NT đi uống bia đi anh! Đàn và hát cho chị nghe vài bài tủ của anh í, tỉ như :Ngày sau sỏi đá cũng cần có nhau... Mưa vẫn mưa bay...
Chị NT nhớ uống luôn phần của giáo nhe! 1 chai thui, 2 chai là giáo... xỉn đó, hehe...
Ong THÍCH CẢ BA NGƯỜI NÀY+ người bên trong cửa sổ. Thích luôn nha Thơ, vào ngồi chung luôn được đôi đàng anh chị em nhỉ?
XóaOng vào NT là ngồi được dăm ba đàng í chứ! hehe...
XóaCái ông ở sau cửa sổ là hậu duệ của cụ Chiểu đó quý vị !
XóaChú aqa này, đừng có trù mạt người ta nhe! Hãy đợi đấy, giáo sẽ gọi bồ tèo của giáo xử đẹp chú aqa này mí được!
XóaTuy là một bài viết ngắn của một cô giáo dạy ngoại ngữ, nhưng đẫm tính nhân văn, khi đọc xong rồi cũng tự nghĩ có lúc nào mình như tác giả: "Chưa lúc nào tôi mong bạn tôi về như lúc này để bạn kể tôi nghe về con người bị nhốt trong căn phòng sau chấn song, với giọng ngâm sang sảng mỗi đêm không ngủ..."
Trả lờiXóaVà cũng thú thật với Giaolang rằng, em chưa bao giờ được cái cảm giác: "Tối nào ba em cũng đọc thơ, có khi đọc tới sáng luôn". Và không biết với mình sẽ như thế nào.
Chúc chị một ngày đầu tuần vui nghe chị. Thân!
Thôi, I can you! Đừng có đòi hưởng những cảm giác gùng gợn đó. Mỗi mình giaolang cũng đủ lắm rùi! hic hic...
XóaChuyện có cái ám ảnh của Bồ Tùng Linh nhỉ! Như một phác thảo cho một cuốn tiểu thuyết!
Trả lờiXóaLàm gì được giống BTL anh Nô ui! Tiểu thuyết cái gì chớ. Anh Nô này kháy giáo sao mà! Hãy đợi đấy! hehe...
XóaPhiêu du vào thế giới liêu trai của Giáo.
Trả lờiXóaCó âm hưởng liêu trai hở HT? Dzậy thì cứ mơ màng đi nhe, có ngày HT sẽ gặp 1 ông Bồ Tùng Linh thứ thiệt cho coi! hehe...
XóaHì hì, HT nghiền món đó mà, cả chuyện cổ tích nè, kiếm hiệp nè, tiểu thuyết nè, trinh thám nè, rồi Nguyễn Ngọc Ngạn nè...hơ.
Xóanghĩa là... thích đủ thứ? hehe...
XóaHehe... một là ma, hai là iu đã lậm sâu rùi Giao ơi!...
Trả lờiXóaNgười ta nói con người có giác quan thứ sáu, anh NT cũng có giác quan thứ sáu đấy Giao. Ngày anh còn trẻ, vừa bước vào tuổi thanh niên tráng kiện, một hôm từ nhà lên phố vào lúc tờ mờ sáng. Đang đi trên con đường quê rợp bóng dừa xanh dịu mát, ngoằn ngoèo qua mấy truông hẹp rất chi là thơ mộng; tự nhiên anh nổi gai ốc khắp người, một luồng cảm giác rợn lạnh chưa từng gặp chạy dọc theo cột sống và toàn thân trở nên như choáng. Từ trong ngõ nhỏ một người đàn ông cầm cành gai tre chạy ra và cứ thế thẳng tay quất vào người anh như quất vào một gốc dừa , vô tri, vô giác ven đường... ô hô, hôm ấy người anh đầy vết tích!
Anh không gặp ma, không gặp người yêu như Giao mà anh gặp một người điên không phải bên trong ô cửa... kaka...
anh NT này đã dẫn cái cày đi trước con bò rùi! Sao mà óc tưởng tượng của nhà thơ quá phong phú thế này hở trời!!! iu cái gì mà iu chứ NT? Một người điên đã đủ rùi. Cho anh viết tiếp chắc câu chiện còn hấp dẫn hơn, hehe... Bị cái ông kia quánh một trận mà... chưa tởn! keke... Xin chia buồn!
XóaGiả vờ trẹo chân sang nhà bạn ni nghe Giáo,hóng tẹo......
XóaCoi chừng trẹo... cái tai nghe lén! hehe...
XóaChúc chị đầu tuần vui khỏe và thực hiện được sduwj định của mình, chắc chỉ là do tưởng tượng chăng?
Trả lờiXóaCó lẽ tưởng tượng đó XV ui! hehe...
XóaGhé thăm Gíao nhé . Chúc tuần mới nhiều niềm vui nha
Trả lờiXóaDạ cảm ơn anh ghé thăm! Giáo cũng chúc anh ngày mới tươi vui sôi nổi!
XóaMột đôi mắt khá to trên khuôn mặt gầy gò, râu ria lởm chởm...
Trả lờiXóaMột con người bị nhốt trong căn phòng sau chấn song, với giọng ngâm sang sảng mỗi đêm không ngủ...
Ly kì ha..hổng biết Giáo có ám chỉ gì dân văn chương của mình không đây?
Giáo có dám ám chỉ gì đâu Ngọc ui! Giáo chỉ kể lại một câu chiện xảy ra trong cuộc sống thường ngày thui mừ!
XóaNhững gì ẩn kín bên trong con người là những điều mà mình luôn muốn khám phá nhưng thôi! hãy cứ để mọi thứ yên vị. Tất cả sẽ trở thành tầm thường khi bước chân đến đích. Chúc giáo có một mùa hè bổ ích.
Trả lờiXóaVâng, ai cũng tò mò muốn khám phá những điều ẩn giấu làm mình thắc mắc. Nhưng ngẫm lại khi cái sự tò mò của mình đã được thỏa mãn rồi thì để làm gì, có ích gì cho cuộc sống của người đó không và có khi mình lại thất vọng khi đã tường tận mọi chuyện... Thà cứ để thế cho đời nó đẹp và tôn trọng chuyện riêng tư của người ta nữa. Giáo rất đồng ý với anh trương! Anh đi Huế về lại chưa dzậy?
XóaChị kể làm em cũng ...tò mò theo.
Trả lờiXóaCô bé ấy sẽ kể cho chị nghe về ba mình nhiều hơn không chị ? Hay kể nhiêu đó thui cho ..bà con tò mò, đoán tùm lum chơi ?
Đúng là " tò mò là gen trội trong người phụ nữ". Hì hì
giáo ko dám hỏi cô bé ấy Thùy ui! Còn bạn giáo chắc cũng chỉ biết đại khái thui. Chắc rằng người ấy trước đây rất yêu thích văn thơ, và cũng chỉ biết chừng đó thôi. Có lẽ một cú sốc dữ dội nào đó gây nên cuộc sống ko bình thường như bây giờ, và tốt hơn ta nên để người ấy yên.
XóaThường thấy người ta vui, mình hay hỏi tỉ mỉ. nhưng khi biết người ta đau lòng , hay nhà người ta có chuyện gì đó bất ổn, không ai hỏi cả mà xoa dịu, cố gắng làm gì đó cho người ta vui để quên cái chuyện buồn đó đi. Em hỏi chị vì...em tò mò đó. chứ nếu cô bé ấy là học trò em, chắc em cũng không dám hỏi. Chị chắc hẳn nghĩ rất nhiều về cô học trò nhỏ này.Tội chị hén .
XóaCâu chuyện Giao kể giống những câu chuyện ma, hay trinh thám mà thời con nít anh NT hay đọc. Đọc xong rồi trốn trong chăn, thò mặt nhìn ra thử có gì không ấy. Thấy con gián bò cũng rụt cổ... hum!
Trả lờiXóaDzậy là anh NT bảo giáo viết truyện... hù con nít chớ gì? hic... Hèn chi hồi đó bị quánh tơi tả phải quá mà! Đáng cái đời, giáo hỏng thèm binh! keke...
XóaPhía sau cái thắt lưng là những lụa là màu sắc, bên trong nó là sợ lõa lồ bản thể tự nhiên, tận cùng của cái bản thể đó là sự đau đớn đến oằn oại...
Trả lờiXóaNên phía sau của những từ ngữ là gì gì đấy... Nhận diện được nó là sự tỏ ngộ sáng suốt của một kiếp con người!
Phía sau từ ngữ là gì gì đấy thì giáo hỏng có biết! hehe...
XóaChúc anh vui khỏe!
Cứ cuối đầu mà đi, chỉ nhìn lén thôi nha Giáo, vậy là khg thấy, khg sợ, khg tò mò gì hết Giáo ha...
Trả lờiXóaỪa, giáo sẽ nghe lời bồ, đi đường khác cho xong ha!
XóaMà nè MTB ui, chú aqa đang ăn hiếp giáo trên kia cà! Tụi mình qua... đốt nhà ổng đi ha! keke...
Trong kiến trúc cửa sổ chính là đôi mắt của công trình đó giaolang !
Trả lờiXóaDzậy mà có người trù cho người ta mù là sao? Giống như anh aqa vẽ nhà mà hỏng có cửa sổ dzậy hả? hehe...
XóaEm qua thăm chị , chú chị chiều vui vẻ ạ.
Trả lờiXóaCảm ơn xv ghé nhà thăm giáo! Giáo cũng chúc cưng buổi tối bình an, ngủ ngon nhe!
XóaNhư là một kỳ duyên hở Giáo! nhưng chính Giáo phải thận trọng cái tâm của Giáo đó nhé hihi
Trả lờiXóahỏng phải kỳ duyên gì đâu bà chị ui! hic...
Xóachị ngủ ngon nhe!
Chắc chắn Giáo sẽ tìm ra nguyên do vì sao người đàn ông đó như vậy. Nhưng điều đó không quan trọng, quan trọng là họ được tự do trong tâm hồn mình, thả hồn với mây gió, trăng sao và đọc thơ.
Trả lờiXóaỪa, ko quan trọng ai nghĩ sao về họ. Miễn người ta cảm thấy hạnh phúc với hiện tại, ko thèm chia thì tương lai, cả quá khứ!
XóaChị kể chuyện đời thường hay quá đó. Cho Nhi add blog để mốt chạy qua đọc nửa. Chúc Chị vui
Trả lờiXóaCho phép giáo xóa bớt 1 cái còm thừa nhe! Xin chào bạn mới! Nếu được Nhi ghé thăm lần nữa, giáo sẽ rất vui đó. Chúc Nhi ngày mới an lạc!
XóaNè,Giáo. Muốn xóa còm thì có cách xóa toàn bộ đó. Nghĩa là nick của người đó ko còn hiển thị trên còm với dòng "Nhận xét này đã bị quản trị viên blog xóa". Trông phản cảm quá phải không? Bạn nhìn ở nhận xét bị xóa có phần xóa vĩnh viễn thì nhấn vào đó nha. Như vậy cái còm ấy bị xóa sạch, ko vết tích.
Trả lờiXóahic... nhưng mà với giáo khi phải xóa vĩnh viễn một điều gì đó, giáo cứ thấy... áy náy! Thà cứ để lại 1 chút dấu tích, có lẽ người ấy ko buồn lắm YV ui!
XóaƠ, có phải xóa hẳn người ta đi đâu mà sợ họ buồn. Chỉ là xóa những còm thừa thôi mà. Tớ thấy ko có gì phải áy náy. Vì nếu tớ có bị xóa thế tớ sẽ thích đó :D
Xóaờ ha, YV cũng có lý!
XóaLâu rồi, giao cũng có chuyện Robinson hấp dẫn như chuyện này, giao có duyên với mảng chuyện này và cũng thường gặp những mẫu nhân vật sờ sợ! Đọc truyện xong thấy nhẹ người nhưng đọc cmt xong thì vui lắm!
Trả lờiXóaCó những người đi lướt qua những nhân vật ấy trong đời nhưng họ ko để ý. Có lẽ do giao quá nhạy cảm, cũng ko tốt mấy vì thường gây rắc rối cho mình và có nhiều nỗi bận tâm đôi khi là vô ích! Nhưng nói theo một người: tính trời cho thế, hỏng biết làm sao để sửa, hehe...
XóaChúc anh luôn vui khỏe!