Mấy bữa nay đầu óc không bình thường, cứ lan man chuyện đâu đâu, sáng nay tôi quyết định đi cafe một mình để tìm một khoảng lặng cho riêng tôi.
Đi cafe một mình, tôi thích đi thật sớm, có lúc nhân viên của quán chỉ mới vừa dọn bàn ghế vừa ngáp dài vì thiếu ngủ. Hí hửng đi một mạch lên cầu thang, đến cái góc đẹp thường ngày tôi hay ngồi, tôi chợt khựng lại vì một cái lưng đang ngồi quay mặt ra biển.
Vừa ấm ức vì mất chỗ, vừa ngạc nhiên vì có người còn sớm hơn mình, tôi ngoắc cô bé đang dọn bàn gần đó, tay chỉ về phía cái lưng, ý hỏi. Cô bé cũng thông minh ra phết, cười cười ghé tai tôi nói thầm "Bạn ông chủ đó cô!" Tự nhiên tôi cũng xuống tone trầm "Ông chủ đâu?" "Ổng ở trong phòng nhạc." Phòng nhạc là phòng đặt giàn điều khiển âm nhạc trong quán. Tôi vừa quẹo vào phòng nhạc gặp ngay chủ quán bước ra. Tôi kéo áo anh tới ngồi cái bàn gần đó, làm bộ giận "Sao anh để cho người ta chiếm mất chỗ của giáo?" Anh chỉ cười "Xin lỗi cô giáo, đây là ông khách đặc biệt. Mỗi năm, cứ tháng này là ổng ra chơi 3 ngày. Chỉ ngày mai là ổng sẽ trả lại chỗ cho cô giáo mà, thông cảm nha!" Tôi bắt đầu nổi tính tò mò, nhưng chưa kịp hỏi thêm thì bà chủ ở lầu dưới đang réo chồng ơi ới, anh vội vàng chạy đi làm tôi cụt hứng.
Tôi đành tìm cho mình một chỗ gần "cái lưng", vì chỉ có vài bàn ở góc đó là có tầm nhìn đẹp nhất, thoáng nhất. Cái balcon dài và rộng, đủ để thấy được cả một vùng biển trước mặt, từ cái mũi đất chạy de ra biển như cái đuôi nhọn cong cong của con cá sấu bên tay phải, cho đến dãy gành đá chạy dài, bọt sóng tung trắng xóa mé tay trái. Hai bức bình phong của thiên nhiên tạo cho vùng biển quê tôi thành một cái vịnh nhỏ êm đềm, chỉ có tiếng sóng vỗ bờ hiền hòa mỗi ngày và bãi cạn chạy xa ngút mắt khi nước ròng, chiêu dụ dân tắm biển đông như kiến mỗi cuối tuần. Hầu như những cơn bão tố đều đi sượt ngang phía ngoài vịnh, hoặc hướng Tây Bắc, hoặc Tây Nam, không có cơn bão dữ nào đánh thẳng vào đây cả!
Ngồi ở cái bàn hơi xéo góc, tôi không thể nào không liếc mắt nhìn "cái lưng". Tuy chỉ thấy được một nửa mặt, tôi cũng biết rằng đó là một chàng... quá tuổi trung niên, có vẻ phong trần, tuy vẻ ngoài hơi ốm yếu. Máu hiếu kỳ của tôi càng mạnh hơn khi trước mặt chàng bày đủ bộ đồ trà cho hai người, với bộ ấm chén đặc biệt chủ quán dành riêng cho bạn bè thân thiết, dĩ nhiên tôi cũng xí phần trong đó. Người khách đầu tiên, tôi là thứ hai, đang mơ màng rít thuốc, mắt dõi nhìn ra biển xa. Dĩ nhiên rôi, ở đây thì chỉ có nhìn biển chứ còn dòm đi đâu, tôi lầm bầm một mình, vẫn còn hơi bực dọc vì mất cái chỗ đẹp nhất mà tôi thường vênh mặt gọi "chỗ của riêng tôi"!
Tôi đang loay hoay mở laptop, theo thói quen vừa nhâm nhi cafe, vừa ngắm biển vừa lên máy (tôi vẫn đùa là cafe 3 trong 1), thì tiếng kéo ghế làm tôi ngửng lên và cái tay gõ phím khựng lại. "Cái lưng" có bạn. Một cô (hay bà, rất khó đoán tuổi) đang nhẹ nhàng ngồi xuống cái ghế mà "chàng" vừa kéo ra. Họ không chào nhau, cả một nụ cười thay lời chào cũng không. Họ ngồi đó, im lặng nhìn ra biển. Thỉnh thoảng vài tiếng ho phát ra từ người đàn ông gầy gò. Không gian buổi sáng sớm tĩnh lặng đến độ ngoài tiếng sóng biển, nghe được cả tiếng nước trà rót vào tách nhỏ.
Tôi như con thằn lằn đang rình mồi trên vách, tự dưng nín thở, ngưng cả việc gõ máy vì sợ rằng âm thanh ấy sẽ phá tan khoảng lặng của hai người khách đặc biệt. Tôi cũng cười thầm mình và thấy mắc cỡ vì thinh không lại nhìn lén người ta như điệp viên trong mấy phim hành động của Mỹ!
Cô bé nhân viên mang cafe cho hai người khách lạ và tôi. Tôi thở phào vì tách cafe giúp tôi bớt để ý tới họ một cách lộ liễu. Một lúc sau tôi nghe người phụ nữ nói, rất nhỏ "Mai anh đi." Cái câu như là câu hỏi vừa như câu khẳng định. Tôi nghe được cả tiếng thở dài của người đàn ông "Ừ". Lại im lặng. Dường như họ không biết nói gì với nhau hoặc những gì cần nói họ đã hiểu hết cả rồi. Chỉ có tôi là hoang mang. Đồ vô duyên! Tôi tự mắng mình. Giờ thì dọn đi bàn khác cho xa để khỏi nghe họ nói chuyện cũng dở mà ngồi lại chỉ làm tôi phân tâm, vừa không làm được việc của mình, vừa thấy xấu hổ vì vô tình thành kẻ nghe lén chyện người. Hồi lâu, người đàn ông cất cái giọng thật trầm "Chừng nào em đi?" Người phụ nữ nhìn giọt cafe rơi trong đáy cốc "Tháng sau". Họ kiệm lời như nhau. Tôi hớp một ngụm cafe nóng, cương quyết không để ý đến họ nữa và chăm chú gõ một hơi trên bàn phím trả lời mail của nhỏ bạn.
Khi xong công việc, tôi ngửng lên và chưng hửng vì chỉ còn có tôi ở góc balcon. Họ đã đi từ hồi nào. Giờ thì tôi mặc sức mà đoán mò nếu không có câu giải thích của ông chủ quán. Thì ra họ là một cặp đôi đã ly hôn ba năm nay. Mỗi năm người đàn ông về thăm vợ con 3 ngày và người vợ cũ sắp lấy một Việt kiều và tháng sau mẹ con cô ấy sẽ ra đi.
Tôi lẩn thẩn tự hỏi không biết hai người ấy nghĩ gì khi đăm đắm nhìn biển xa với muôn trùng sóng vỗ. Họ nhớ về quá khứ êm đềm hạnh phúc ngày xưa hay bùi ngùi vì sắp phải ly biệt? Quán cafe sáng sớm như một trường đình thời cổ, nơi gặp gỡ kẻ ở người đi. Có trường đình thì có ngày quay lại. Còn họ biết có lúc nào trở lại quán xưa, cho một lần gặp nhau khi tuổi đã xế chiều, để chỉ ngồi bên nhau lặng nghe tiếng sóng, không nói một lời mà tôi nghe như ngàn lời than thở! Hay chỉ vì tôi ưa tưởng tượng và phóng đại mọi việc, những tưởng sẽ dứt ra được cái lan man này hóa ra lại chuyển sang một lan man khác, thật tệ!
Tài thật. Chỉ có cái lưng mà viết thành được một blog thật là hay.
Trả lờiXóahehe... được chị Tám khen, vài bữa giáo sẽ viết về... cái bụng!
XóaChuyenbangquo ơi đây là cái tài hiếm thấy của chị Giáo đấy, hơn nữa tản văn là nghề của chị!
XóaNhật đừng có bơm hơi cho giáo nữa nhe, sắp bay lên tít mây xanh rùi nè! hehe...
XóaAnh sẽ có một chuyến đến cái quán đó cùng với một cái lưng, nhìn ra biển. Một người mang cái laptop đứng sau, chắc chắn là sẽ không đi mắng ông chủ và xung quanh chẳng có ai nhìn lén cái lưng đó cả.
Trả lờiXóaHi..., biển cứ rì rào như ngàn năm của nó, người ngồi nói như sáo, hết cả buổi rồi mới đi về, không bao giờ im lặng vài mươi phút rồi đứng lên nhã nhặn đi ra.
Im lặng rồi đi ra nhiều khi nguy hiểm vô cùng, cứ rôm rả như chim chìa vôi mới lớn thì thấy đời này bay bỗng hơn, biển xanh và sóng êm đềm hơn.
Lan man là tội của anh, lang thang là chuyện của người khác anh không biết. Tem bạc nhiều khi đắt đỏ hơn tem vàng, nên cất kĩ. Vậy thôi!
anh 6 lan man quá hay, nhưng giáo tin chắc rằng thì là chẳng bao giờ anh có dịp nào ngồi ở cái quán ấy đâu. anh chịu khó tìm cái quán nào ở Sài phố có cô chủ quán thiệt là dễ thương mà đóng đô đi anh 6 ui!
XóaGiáo là nhà văn thật rồi, đọc chuyện mà Sóng cứ hình dung ra " cái lưng", góc ngồi của Giáo....
XóaHay!
Anh Sóng chọc phá Giao à nha. Giao hăm không cho anh Sóng ngồi cái quán nhìn ra biển đó đâu, hôm nào anh em mình sẽ đi một cặp ngồi đúng cái quán đó xem sao. Biển sẽ xanh xanh nhường nào...
XóaGiao vô SG họp mặt 15 tháng 9 nầy đi Giao. Có anh Sóng và nhiều người chắc cũng vui lắm.
anh Sóng ui, giáo mà là nhà văn thì cộng đồng blog mình lu bù người là đại văn hào, thi hào hết đó anh ui! hehe...
Xóagiao ko có đi được tháng chín đâu anh 6 ui! vài tháng nữa, gần cuối năm lận, kết hợp công việc là chính, đi chơi là phụ, hic...
Xóachúc mọi người vui ngày họp mặt nhe!
Một chợ tình Khau Vai bây giờ đấy
Trả lờiXóaCà phê buồn hai người ấy gặp nhau
Gíao Làng ơi chứng kiến chuyện tình sầu
Hỏi lòng người có thấy nhàu một nốt .................
cà phê buồn nơi ấy gặp nhau
Xóachỉ để lắng lòng trước khi ly biệt
cà phê đắng hay lòng họ đắng
đắng đến nghẹn lời nên chẳng nói nên câu...
mộc cũng có một sở thích hơi hơi giống bạn là thích nhìn phụ nữ mới ngủ dậy còn đầu bù tóc rối đó ...
Trả lờiXóamộc đọc ở đâu mà có phụ nữ mới ngủ dậy đầu bù tóc rối dzậy? giáo chỉ thích phụ nữ khi ra đường rất chỉn chu, rất đẹp thui!
XóaHễ ai hay mãi tò mò
Trả lờiXóaThì rằng xác ấy ốm o hao gầy!
Hahaha..........
Xóahic... bác aqa trù giáo đây mừ! làm MTB cười khoái chí hết cỡ luôn!
XóaUi , bác ấy nói có vẻ đúng quá hả G !
XóaDưng mà Vi thích G tò mò hơn nữa , để bữa sau lại được đọc một tản văn khác , lôi cuốn như vầy nữa !
thêm một người đoán giáo ốm o gầy mòn trúng ơi là trúng! hehe...
Xóabữa sau giáo viết về... cái bụng nhe Vi! lâu quá là lâu mới chịu lộ diện.
sao mà xuất quỹ nhập thần dzậy bạn?
Cái im lặng đó sao mà...nghe nặng nề quá chị ơi. Họ nghĩ gì khi nhìn mênh mông của biển e,m không đoán được, nhưng chắc hẳn , trong lòng mỗi người, cảm giác sắp mất hẳn một cái gì đó không thể gọi tên là có thực.
Trả lờiXóaChị biết không, đôi lúc, em cũng ước gì được ngồi cùng người em thương, im lặng như vậy.... mà....không bao giờ có chị ạ. tự dưng buồn , đúng là ...lan man theo chị rồi...
sao lại ko có được? sẽ có trong tương lai mừ. Tám Thùy còn trẻ, còn nhiều cơ hội lắm, hãy vững tin cưng nhe!
XóaMần việc thì lo mần việc ai biểu ngó ngang ngó dọc chi Giáo........Hihi.
Trả lờiXóaCó một chút đắng đắng và buồn buồn qua bài viết Giáo à.........
ừa, bồ tèo nói đúng đó, hỏng chịu lo mần việc của mình,tò mò nghe lóng chiện người ta làm gì để bây giờ thấy... buồn buồn, đáng đời! hic...
XóaNgọc thăm Giáo, cùng nhâm nhi cafe nơi quán nhỏ..và nghe lòng đăng đắng Giáo ơi..
Trả lờiXóagiáo thuộc loại mua việc mà Ngọc. phải chi có ngọc cùng đi thì 2 đứa đã tám chiện tào lao, có đâu để ý đến chiện khác rùi buồn theo, hic...
Xóangày mới vui nhe! năm nay dạy phẻ hong?
Một chia tay đẹp và đáng tôn trọng!
Trả lờiXóagiáo cũng thấy vậy anh à! giáo mà chia tay ai thì cũng thích làm bạn thân với nhau hơn là trở thành kẻ thù. ủa mà sao nói chiện gỡ vậy ta! hehe...
XóaHehehe cái vụ nầy không phải là lan man mà là......
Trả lờiXóaÚi mèn ơi! khi Giáo nói tới "cái lưng" lòng của Ni hồi hộp quá trời, cứ tưởng là "cái Lưng" ấy là của Giáo chứ ( cười)
Đối với người ngoại quốc, sau khi chia tay thì họ vẫn luôn coi nhau như bạn thân, còn người Việt Nam của mình thì sẽ không bao giờ muốn chạm mặt nhau bất cứ nơi đâu, cách cư xử của đôi vợ chồng " cái Lưng " nầy rất ư là Tây đó Giáo ạ.
cái này là người Việt mình nên học hỏi dân Tấy đây Ni ha!
Xóavui ngày mới nhe Ni!
1- Lan man với cà phê ba trong một, hóa thành nhiều trong một là sở trường của bạn rồi.
Trả lờiXóaTìm cái chỗ ngồi trong cuộc đời đã khó, tìm chỗ ngồi nhâm nhi cà phê và ngắm biển cũng khó lắm thay.
Chung quy cũng do cầu toàn trách bị… hihihi
2- Nhìn những con sóng người ta hiểu được biển
Nhìn cái lưng mà hiểu được một đời người
Cả biển cả người sao mà lắm uẩn khúc
Nói ra được uẩn khúc ấy phải có tài.
chung quy cũng tại cái cầu toàn, thiệt là đúng bon! hehe...
Xóacòn nhìn... cái bụng thì sao bác Bu ha?
Có lẽ không nên nhìn cái bụng.
XóaNgười có tài "chúa tưởng tượng thêm" nên nhìn lưng để tưởng tưởng cho phong phú....
chắc tại bây giờ có nhiều cái bụng bự xấu quá nên bác Bu khuyên giáo đừng nhìn cái bụng là đúng rùi! hehe...
XóaNgười mình hay nói "nếu gặp giửa đường thì kể như chẳng quen"
Trả lờiXóaTại cái lưng đó chị ạ. sang thăm chúc chị nhiều niềm vui nhé.
thì đúng là chẳng quen rùi, nhưng mà lại buồn lây chiện của họ mới tệ chớ! hic...
XóaUi,G ơi,theo G lan man mình đến nghẹt thở mất.q thích cái chỗ cà phê nhìn ra biển của G rồi.Ở chỗ q chỉ nhìn người xe và tiếng ồn thôi.Chiếu an lành nha G !
Trả lờiXóachỗ của giáo mấy quán tập trung sát biển thui vì đó là cái view đẹp nhứt mừ! hôm nào Q. thử lan man ra biển một chuyến đi.
XóaGiá như ông chủ quán đừng giải thích, biết đâu cô giáo có cơ hội viết một cuốn tiểu thuyết!
Trả lờiXóadám lắm đó bác Nô à. giáo là chúa tưởng tượng thêm mừ! biết đâu có lúc giáo sẽ viết được 1 quyển tiểu thuyết sướt mướt trong đó nhân vật nam chính là... bác Nô nhà miềng!!! hehe...
Xóacái quán cafe và câu chuyện kể rất ư là ..man mác, cái lan man của G rất ư là ..hay, vui nhé
Trả lờiXóaĐúng là Cô Giáo, viết bài nào cũng rất ư là hay phải khg Bata...??
Xóaanh ba ui, hôm nào anh dzìa quê, giáo sẽ dẫn anh vào cái quán cafe lan man đó nhe!
Xóahỏng dám đâu nhe MTB! khen kiểu đó là tui dễ bị ném đá lắm đó, hic...
XóaTruyện rất thú vị. Chi tiết nhỏ nhưng lôi cuốn người đọc lớn. Chúc mừng!
Trả lờiXóarất cảm ơn anh VB đã động viên giáo.
Xóagiáo chúc anh luôn vui bên cháu bé nhe!
Cho tui nhiều chiện vứi. Tui cũng khoái nhiều chiện để viết hay được như ri nè
Trả lờiXóathì LC ngày nào cũng có chiện để viết đó còn gì! hehe...
XóaHihi...
Trả lờiXóaMới đọc tưởng đâu giáo nhà ta gặp phải "cái lưng" của giáo chứ?
Té ra chị còn có óc tưởng tượng lớn hơn tưởng voi!
của giáo sao lại thấy cái lưng được chị, thấy cái mặt... đáng ghét chứ! hehe...
XóaChuyện này không dính dáng gì đến chuyện của giáo, đọc cho vui hí :
Trả lờiXóaAnh sáu mươi, sống một mình. Chị bốn lăm, ly thân, sống với con trai. Anh chị quen nhau trên net. Thư đi, tin lại, anh chị gần gũi nhau hơn dù cách nhau hơn một ngày xe lửa. Ngày về quê, anh gặp chị trong một quán cà phê thơ mộng bên bờ sông. Những câu chuyện qua lại vẫn đi bên lề cuộc sống thực. Lúc chia tay, anh bắt tay chị hơn lâu. Bàn tay như ấm hơn. Chị nhẹ nhàng rút tay lại. Về nhà, chị cầm tay con trai đang ngủ say, khẻ thở dài. Hết
Chuyện của anh Trương thì hay mà cái kết hỏng có hậu gì hết. Sao lại để anh ra đi buồn thế và lại để chị thở dài... Sau này con trai có gia đình riêng thì chị cô đơn biết bao! Phải để 2 anh chị thân nhau hơn chút nữa anh à! dzậy là chiện của anh chưa hết. hehe...
XóaChuyện lơ lửng thế nên mới có chuyện chớ! Kéo dài dài ra nữa thì hết hay.(cười)
Xóagiáo cũng thấy vậy dù vẫn... tội tội 2 nhân vật chính, hic...
XóaKhi chia tay và cách xa, có lẽ họ hiểu nhau hơn nên không cần phải nói hay là niềm đau sự tiếc hối làm họ nghẹn! Ở phía ấy, hay ngoài biển kia có còn tiếng thở dài không Giáo ?
Trả lờiXóatiếng sóng lớn thì nghe vui hơn anh à!, còn tiếng sóng rất êm lại nghe như tiếng thở dài... hỏng biết từ phía nào nữa, hic...
XóaChắc không phải phía bàn hai người ấy ! khà
Xóaphía bàn của... anh MTH! hehe...
XóaRất có lí ! khakhakha!
XóaChuyện của Giáo lãng mạn đấy, chiều bình yên Giáo nhé
Trả lờiXóachỉ có "cái lưng" thì lãng mạn cái nỗi gì chớ! hehe...
XóaAi cũng từng thấy hoa giả làm như thật, HN cũng từng thấy hoa thật mà như giả. Chuyện "cái lưng" là chuyện thật mà như là hư cấu. Mà không chỉ riêng chuyện này. Có phải đây là giao's style? Nhưng mà nó cứ cuốn mình theo, thiệt hay. Chậm cũng được, lâu lâu "sắm" vài truyện kiểu này giao nhé.
Trả lờiXóathì giáo là chúa tưởng tượng và phóng đại mừ! người ta buồn 1 thì giáo thấy buồn 2. người ta mới rơm rớm thì giáo đã... khóc òa lên rùi! hic...
XóaCái còm bên trên anh nói trúng phóc rồi nhé!
Xóađúng bon anh MTH ui! hic...
XóaGiáo mê quán xá, mê cafe quán quen- Ước gì mình còn trẻ để được như cô ấy.
Trả lờiXóaChị thì cafe ngon, quán đẹp ba hồi chị vẫn chán, thích trà hơn mà, thích tĩnh nữa nên cứ ....ở nhà riết thành lười.
Cơ bản chẳng ở gần biển để thử xem có mê mẩn quán hay ông chủ quán nào không ...ke ke ...
cá tính của chị rất hợp với biển đó.
Xóaồn ào, tốt bụng, nhiệt tình, thẳng như ruột ngựa...
Bé chị thích biển, năm nào cũng đi vài lần, giờ mê vắng,tĩnh nên trèo núi rồi Giáo à, khoe mà chăm sóc ba và dạy tụi trẻ nha em.
Xóa