tĩnh lặng

tĩnh lặng

2/12/13

114. Gravel - Mỏ Đá (phần cuối)


Tác giả: ALICE MUNRO (Nobel văn chương 2013)
(Nguồn: http://www.newyorker.com/fiction/features/2011/06/27/110627fi_fiction_munro)

Phần cuối


Tôi nhớ rất rõ ngày tang lễ của Caro. Có một phụ nữ rất tươi vui và thoải mái mà tôi không quen biết - cô ấy là Josie - tôi với cô ấy đã làm một cuộc sơ giao. Chúng tôi đi thăm thú vài cái đu và một cái nhà búp bê đủ lớn để tôi có thể vào được bên trong, và chúng tôi ăn một bữa trưa rất thịnh soạn, nhưng chưa đủ để làm tôi bệnh. Về sau tôi biết rất rõ về Josie. Ba tôi kết bạn với cô ấy ở Cuba, và sau khi ông ly dị cô trở thành mẹ kế của tôi, là vợ thứ hai của ba tôi.

Mẹ tôi đã hồi phục. Bà phải như thế. Vì bà phải chăm sóc tôi và Brent. Tôi đã ở với ba tôi và Josie trong khi bà sống ở một ngôi nhà khác cho đến hết phần đời còn lại. Tôi nhớ đã ở đó với Brent cho đến khi em đủ lớn để ngồi lên cái ghế cao của nó.

Mẹ tôi trở lại làm việc trong nhà hát. Đầu tiên bà làm công việc trước đó, là một người xếp chỗ tình nguyện, nhưng sau khi tôi đi học, bà đã có một việc làm thật sự, được trả lương, và ổn định lâu dài. Bà là người quản lý kinh doanh. Nhà hát được duy trì, dù trải qua nhiều thăng trầm, và cho đến giờ vẫn còn hoạt động.

Neal không thích chuyện tang chế, nên ông ta không tham dự lễ tang của Caro. Ông ta không bao giờ nhìn thấy Brent. Neal viết một lá thư - tôi đã tìm thấy nó thật lâu sau đó - Neal viết rằng vì ông ta không muốn làm cha nên sẽ tốt hơn nếu ông ta rút lui ngay từ đầu. Tôi không bao giờ nhắc tới ông ta với Brent, bởi tôi nghĩ điều đó sẽ làm mẹ tôi đau lòng. Cũng bởi Brent trông rất ít nét giống Neal, và thực ra, dường như em giống ba tôi nhiều hơn khiến tôi tự hỏi điều gì đã diễn ra trong thời kỳ thụ thai Brent. Ba tôi không bao giờ nói gì về điều đó và sau này cũng sẽ không bao giờ nói. Ông đối xử với Brent cũng giống như với tôi, nhưng dù gì thì ông vẫn là người tốt.

Josie là người duy nhất đã từng nói về Caro, dù không thường xuyên. Cô ấy nói rằng ba tôi không có nghĩa vụ chăm sóc mẹ tôi. Ba tôi cũng nói ông là kiểu người lạc hậu, trong khi mẹ tôi muốn một cuộc sống thú vị. Ông thấy cần phải thay đổi, và ông đã làm được. Không có gì phải hối tiếc. Nếu không có sự thay đổi này, ông sẽ không bao giờ tìm thấy Josie và cả hai sẽ không có được hạnh phúc như bây giờ.

"Người thứ hai nào?" Tôi hỏi, chỉ để làm ông cụt hứng, và bao giờ ông cũng nói, "Dĩ nhiên là Josie."

Mẹ tôi không muốn nhớ lại bất cứ điều gì trong thời gian qua, và tôi cũng không muốn quấy rầy bà. Tôi biết mẹ đã lái xe đến con đường chúng tôi đã sống, và thấy nó hoàn toàn thay đổi, với những ngôi nhà thời thượng bạn đang thấy hiện giờ, được dựng lên trên vùng đất không thể sản xuất được. Mẹ nói điều này với vẻ mĩa mai, rằng những ngôi nhà như thế gợi bà nhớ lại chuyện cũ. Tôi cũng đã tới con đường này nhưng không nói với ai cả. Tất cả những gì xảy ra trong gia đình những ngày này đã khiến tôi bị chấn động như phạm phải lỗi lầm.

Ngay cả cái chỗ ngày trước là mỏ đá thì bây giờ là một ngôi nhà, cái nền đất trủng sâu bên dưới đã được lấp bằng phẳng.

Tôi có một cô bạn thân, Ruthann, trẻ hơn tôi nhưng tôi nghĩ bạn khôn ngoan hơn. Hoặc ít nhất là lạc quan hơn về điều mà bạn gọi là chiến thắng những nỗi ám ảnh của tôi. Tôi sẽ không bao giờ liên lạc với Neal nếu như bạn ấy không thúc giục. Dĩ nhiên suốt một thời gian dài tôi không hề nghĩ đến chuyện liên lạc. Cuối cùng ông ta đã viết cho tôi. Một lá thư chúc mừng ngắn ngủi, ông nói, sau khi nhìn thấy ảnh tôi trên trang Alumni Gazette. Tôi không biết cái gì làm cho ông ta xem lướt qua trang Alumni Gazette. Tôi nhận được bằng danh dự về giảng dạy ở trường đại học, điều đó chỉ có ý nghĩa trong một nhóm giới hạn và trong bất kỳ một nơi nhỏ bé nào khác.

Neal đang sống cách nơi tôi dạy không xa lắm khoảng năm mươi dặm, đó cũng là nơi tôi học trung học. Tôi tự hỏi có phải lúc đó ông ta cũng đã ở đây không. Quá gần. Ông ta có trở thành một học giả không?

Lúc đầu tôi không hề có ý định trả lời thư ông, nhưng tôi kể với Ruthann và bạn nói rằng tôi nên suy nghĩ về việc hồi âm. Vì vậy cuối cùng tôi đã gởi cho ông một lá thư điện tử và hẹn gặp. Tôi gặp Neal trong thành phố của ông ta, bên ngoài hành lang yên tĩnh của một tiệm ăn tự phục vụ ở trường đại học. Tôi tự nhủ rằng nếu ông ta trông có vẻ thiếu thiện cảm - tôi hoàn toàn không biết mình muốn gì ở cuộc gặp này - tôi có thể chỉ đi ngang qua.

Neal trông thấp bé hơn so với lúc trước, vì khi chúng ta thành người lớn chúng ta nhớ lại thời thơ ấu và những hình ảnh thường nhìn thấy lúc đó. Tóc ông thưa thớt, được cắt ngắn ôm sát vào đầu. Ông lấy cho tôi một tách trà. Ông cũng đang uống trà.

Neal làm gì để sống?

Ông nói rằng ông làm trợ giảng cho những sinh viên đang chuẩn bị thi cử. Ông ta cũng giúp họ viết luận văn. Đôi khi, có thể nói ông đã viết những bài văn đó. Dĩ nhiên, ông được trả công.

"Không có cách nào để trở thành triệu phú, chú có thể nói với cháu như vậy."

Ông sống trong một nhà kho. Hoặc là một nửa cái nhà kho đúng nghĩa. Ông thích nó. Ông tìm quần áo ở Sally Ann. Vậy là cũng ổn.

"Phù hợp với những nguyên tắc của chú."

Tôi không thể chúc mừng ông về những điều này, nhưng thật ra mà nói, tôi không chắc là ông ta mong tôi đồng tình.

"Dù sao, chú không nghĩ cách sống của chú là đầy thú vị. Chú nghĩ có lẽ cháu muốn biết mọi chuyện xảy ra thế nào."

Tôi không biết phải nói sao.

"Lúc đó chú đã say," ông ta nói. "Và từ trước đến giờ, chú không biết bơi. Vùng chú ở không có nhiều hồ bơi. Chú cũng đã suýt chết đuối. Đó là điều cháu muốn biết phải không?"

Tôi nói rằng thực ra ông ta không phải là người tôi đã nghĩ đến lúc đó.

Và Neal trở thành người thứ ba tôi đặt câu hỏi, "Chú có nghĩ Caro đã có dự tính gì không?"

Cô chuyên gia tâm lý đã nói rằng chúng ta không thể biết được. "Rất có thể chính Caro cũng không biết mình muốn gì. Chủ ý ư? Tôi không cho là Caro tự tử. Caro đã cảm thấy tồi tệ đến thế nào để dẫn đến ý định đó?"

Ruthann nói, "Để làm cho mẹ bạn thực hiện cái điều chị ấy muốn? Làm cho bà tỉnh ngộ và nhận ra rằng bà phải quay về với cha bạn?"

Neal nói, "Đó không phải là vấn đề. Có lẽ Caro nghĩ mình có thể bơi giỏi nhưng thực ra thì không. Cũng có thể Caro không biết rằng bộ quần áo mùa đông nặng nề đã gây vướng víu cản trở. Hoặc là không có ai ở đó để cứu giúp Caro."

Ông ta nói với tôi, "Cháu đừng phí phạm thời giờ của mình. Cháu không nên nghĩ rằng nếu cháu vội vã hơn và kể lại thì mọi việc sẽ khác đi. Đừng cố đưa mình vào mặc cảm tội lỗi."

Tôi nói rằng tôi sẽ cân nhắc những gì ông nói, nhưng không phải vậy.

"Điều quan trọng là được hạnh phúc," ông nói. "Không có gì khó khăn cả. Chỉ là cố gắng. Cháu có thể làm được. Sẽ ngày càng dễ dàng hơn. Không có gì để cần đến thuốc an thần. Cháu sẽ không thể tin được rồi mọi việc lại tốt đẹp như thế. . Hãy chấp nhận mọi thứ và bi kịch sẽ biến mất. Hoặc dù sao nó cũng sẽ nhẹ đi, và cháu chỉ ở đó, hòa nhập dễ dàng vào thế giới này."

Giờ thì tạm biệt.

Tôi hiểu điều ông nói. Thực sự thì đó là việc đúng đắn nên làm. Nhưng trong tâm trí tôi, Caro vẫn đang chạy bên hồ và tự gieo mình xuống nước, như thể là một thành công, và tôi vẫn lưu giữ hình ảnh đó, chờ đợi ở chị một lời giải thích, chờ đợi dội lên tiếng đập nước ngày nào.

(Hết)

16 nhận xét:

  1. Mình chưa hề đọc Munro. Cũng có nét độc dáo đó.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Đây cũng là bài đầu tiên của bà Munro giáo đọc anh à! Và giáo thấy thích bà rồi.

      Xóa
  2. "Hãy chấp nhận mọi thứ và bi kịch sẽ biến mất.".Một thông điệp không dễ dàng !

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Vâng, không dễ nhưng nếu làm được thì lại dễ sống anh HHP ha!

      Xóa
  3. Mình trước đây cũng từng nghĩ cách phải biến mọi cái thay đổi theo ý muốn của mình,nhưng không thể.....CHÚC MÙA GIÁNG SINH VUI VẺ !

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Có lẽ mình nên thay đổi để thuận theo tự nhiên thì tốt hơn bạn à!

      Xóa
  4. ".....Hãy chấp nhận mọi thứ và bi kịch sẽ biến mất. Hoặc dù sao nó cũng sẽ nhẹ đi, và cháu chỉ ở đó, hòa nhập dễ dàng vào thế giới này."
    Như một lời nhắn nhủ với những ai đọc câu chuyện này.
    Hay quá Giáo!
    Bi kịch, niềm vui đều do chính chúng ta tạo ra nó mà thôi!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Đúng rồi đó HM à! Mọi điều xảy ra trong đời mình đều có cái lý của nó. Nếu biết chấp nhận thì dù là bi kịch cũng sẽ được giảm nhẹ, ta ít bị dằn vặt và cuối cùng sẽ vượt qua dễ dàng hơn. Bớt buồn đi nhe HM! Thương nè!

      Xóa
  5. Chờ mãi cô Giáo mới đăng đoạn kết thúc. Truyện của Munro đọc xong bao giờ cũng thấy bàng hoàng, xao xuyến. Vào truyện mình cứ muốn xem bà dẫn mình đến đâu. Cuối truyện mới thấy những chi tiết trước kia mình không chú ý đều do bà cố ý đặt ở đó. Chọn nhân vật kể truyện là một cô bé con chừng năm sáu tuổi tác giả có thể giới hạn mức độ nhìn thấy của độc giả. Khi nhân vật trưởng thành và gặp lại Neal chúng ta có thể nhìn thấy ảnh hưởng cái chết của Caro đặt nặng lên nhân vật "tôi" và "Neal." Neal ngay từ đầu không đáng yêu, nhưng ở cuối truyện cũng không phải là đáng ghét. Tuy cái chết của Caro không hẳn là lỗi ở Neal, nhưng tôi vẫn muốn trách Neal, tại hắn ta, đổ lỗi cho bà mẹ, và nhân vật "tôi" hẳn đã nhiều năm tự trách mình. Cả một bi kịch gia đình, và những dằn vặt của cá nhân.
    Những tuyển tập truyện ngắn thường hay có bài của bà Munro. Tôi thường chỉ đọc một hai truyện rồi ngưng không thể đọc nhiều hơn vì bà nhẩn nha quá mà tôi luôn vội vã.
    Cái khó của người dịch trong phần chót truyện ngắn tôi nghĩ ở chỗ cách xưng hô của người kể truyện và Neal. Gọi Neal bằng chú xưng cháu thì thân mật quá. Gọi bằng ông xưng tôi thì xa lạ quá. Tuy nhiên nếu là chị thì chị sẽ gọi ông hay anh và xưng tôi. Vì nếu chị là nhân vật thì chị sẽ ghét Neal ghê lắm sẽ không cho phép hắn ta có "dây mơ rễ má" với mình. Bà Munro hay thật. Phải để cho Neal tìm gặp người kể truyện để cho thấy bao nhiêu năm Neal cũng bị cái chết của Caro gặm nhắm tâm hồn, và để giải thích vì sao Neal không chạy ra hồ, tìm cách cứu Caro.
    Chỉ là truyện ngắn thôi mà bà múa chiêu thật tài tình.
    Cám ơn bài dịch của cô Giáo. Dịch suôn sẻ, người đọc hiểu được cốt truyện và không thấy gì chướng mắt là coi như thành công rồi. Chị chủ trương chỉ sửa cái sai chứ không biên tập chuyện hay dở, dùng chữ này hay dùng chữ kia. Khi mình đọc truyện không ai dám nhào vào bảo với tác giả dùng chữ này hay hơn chữ kia, nhưng khi mình đọc truyện dịch thì mình hay tự cho mình cái quyền góp ý thì xem chừng táo bạo quá, ngoại trừ khi người dịch là bạn thân và hỏi ý kiến của mình.
    Chúc mừng cô Giáo đã hoàn thành tác phẩm dịch. Hay lắm. Tám ít khi khen nhưng khen thì thật tình.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Giáo cảm ơn chị Tám rất, rất nhiều đã cho giáo một cái tổng kết rất đầy đủ về truyện ngắn này Giáo cũng thấy lúng túng ngay từ phần đầu trong cách xưng hô giữa Neal và hai đứa bé trong truyện. Rốt cuộc giáo chuyển sang cách xưng hô của người Việt, dù biết chưa hay, có vẻ miễn cưỡng.
      Một cái hay nữa của bà khi đưa vào nhân vật Ruthann rồi nhờ cô lý giải như một chuyên gia tâm lý. Chính cô khuyên bạn đồng ý gặp lại Neal, như là một biện pháp trị liệu về tâm lý, đối mặt với một trong những nguyên nhân dẫn đến bi kịch, một cách để cả hai nhân vật giải tỏa mối ẩn ức, ám ảnh bao nhiêu năm...
      Giáo cũng chỉ mong được như chị nhận xét, không bị những lỗi dịch ngớ ngẩn và người đọc hiểu được nội dung là giáo vui rồi. Còn cái từ HAY thì giáo chưa dám nhận vì dù có lạc quan tếu đến đâu, đọc lại cả bài dịch, giáo vẫn phát hiện ra lu bù chỗ sượng trân, cứng nhắc hà chị Tám ui. Giáo cũng hỏng có cái kiểu giả bộ khiêm tốn đâu, hehe...
      Nhưng giáo khoái khi chị chúc mừng giáo đã dịch xong. Đúng là xong việc rồi giáo thở cái phào nhẹ nhõm, muốn đi tém 1 cái trứng vịt lộn để ăn mừng ghê luôn! hehe...
      Còn cái việc góp ý cho giáo thì chị cứ tin đi, lúc nào giáo cũng mong được các anh chị bạn bè chỉ thêm cho giáo những từ, những câu còn tối nghĩa, chưa đạt... bất cứ chỉ ra cái gì giáo cũng thích hết mà.Thì chị Tám bận bịu mà còn viết cho giáo như thế này thì ko mừng sao được, hehe...
      Giáo cảm ơn chị lần nữa nhe! Chúc chị tối ngủ ngon nè!

      Xóa
  6. Chúc mừng Cô Giáo đã thật sự có lòng đam mê cháy bỏng đến “mướt mồ hôi” ngày đêm để chỉ trong một thời gian ngắn mà đã “dịch vật” xong một tác phẩm của một nữ văn sĩ nổi tiếng khắp thế giới nhé!
    Thật sự tài hoa và đáng nể lắm…Cô Giáo ơi, vì lẽ, đến nay, số người chọn các tác phẩm của Alice Munro để “dịch vật” ra tiếng Việt…chỉ mới đếm trên đầu ngón tay!
    Mình thử gợi ý nhé:
    Giáo hãy tự tin, mạnh dạn gởi bản dịch truyện ngắn này tới trang Tiền Vệ đi, như vậy sẽ có rất nhiều độc giả (khắp thế giới) được thưởng thức bản dịch này!
    Tự tin và mạnh dạn lên Giáo nhé, mình tin chắc, ban biên tập trang Tiền Vệ…sẽ chọn đăng ngay!
    Trên trang Tiền Vệ hiện đang giới thiệu các bản dịch truyện của Alice Munro đấy Giáo!
    Giáo vào xem tham khảo nhé:

    1/ Alice Munro: “TheTurkey Season”
    - MÙA GÀ TÂY
    Bản dịch của Trần Minh Hương

    http://www.tienve.org/home/literature/viewLiterature.do?action=viewArtwork&artworkId=17187

    2/ Alice Munro : “Miles City, Montana”
    - THỊ TRẤN BÊN ĐƯỜNG
    Bản dịch của Nguyễn Đức Tùng

    http://tienve.org/home/literature/viewLiterature.do?action=viewArtwork&artworkId=17046

    3/ Alice Munro : "Boys and girls"

    - BẦY CÁO BẠC
    Bản dịch của Nguyễn Đức Tùng

    http://tienve.org/home/literature/viewLiterature.do?action=viewArtwork&artworkId=17126

    P/s:

    - CON GÁI, CON TRAI
    Bản dịch của Vũ thị Phương Anh

    http://bloganhvu.blogspot.com/2013/11/con-gai-con-trai-truyen-ngan-cua-nha.html

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Ui, cảm ơn anh Sơn đã cho giáo link để vào xem các truyện dịch của bà để giáo được mở rộng con mắt, hehe... Còn gởi cho Tiền Vệ thì để giáo coi lại vì... chưa hết gun anh Sơn ui! hic...
      Anh đừng có cho giáo đi... bong bóng bay nhe. Giáo mà nghe ai khen là cái mặt... ngố không chịu được, nhìn mắc cười lắm đó, hehe...

      Xóa
  7. G úi! Nè! ( mĩa mai)
    LC đọc xong roài. Và đọc hết mấy com roài.

    Trả lờiXóa
  8. Truyện nhẹ nhàng mà khai thác được một khía cạnh cảm xúc rất thật, rất người: mặc cảm tội lỗi bám xoáy lấy các nhân vật, mà khi phân tích ra thì chẳng thể gán lỗi được cho ai. Chắc lỗi tại cái mỏ đá rồi :(

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Đúng rùi đó Nhỏ. Lúc đầu mình tự hỏi cái mỏ đá vô tri, cũ kỹ, bị bỏ quên đó đóng vai trò gì trong câu chuyện này, giờ thì mới biết nó là trung tâm của cái bi kịch này, nó cuốn các số phận con người vào trong cái xoáy nước vô hình trong nó, rồi tung hê đi mỗi người một ngả, nhưng nó lại buộc những con người đó ko bao giờ quên được nó vì một sinh mạng đã bị nó nhốt giữ mãi mãi rồi...

      Xóa

- Post hình : [img] link hình [/img]
- Post video: [youtube] link youtube [/youtube]