tĩnh lặng
28/8/14
164. Tiếng thời gian
Cô nhớ hình ảnh Ba mỗi chiều ngồi trước cửa nhà, với cây đàn mandoline cũ kỹ, so dây, nắn phím... Và rồi những âm thanh rộn rã vang lên với cách đánh hợp âm rất điệu nghệ và kỹ thuật rung dây thật điêu luyện!
Thường Ba đàn và hát những bài vui tươi, những hành khúc thôi thúc lòng người. Nhưng có hôm, hình như Ba buồn chuyện gì đó, khác với lệ thường, âm thanh cây đàn bỗng réo rắt, trầm lắng với giọng hát chậm buồn, như luyến thương, hoài niệm một quá khứ xa xưa...
Không hiểu sao giờ đây cô lại nhớ câu hát ấy "Nghe tiếng thời gian âm thầm trôi..."
Có lẽ vì mỗi đêm, trong ngôi nhà bạc màu thời gian này, khi mọi âm thanh ngoài đường phố đã dần im vắng, cô bắt đầu lắng nghe những âm thanh đặc biệt. Âm thanh của những miếng vôi vữa không còn đủ sức bám dính vào vách tường, bong tróc, rơi xuống nền gạch, rất khẽ khàng nhưng đủ dội vào lòng cô, như tiếng thở dài từ biệt cuộc đời của những mảnh tường vôi, đã không thể bám chặt vào cuộc sống, cùng với bức tường đi trọn một vòng đời của vật chất hữu hạn...
Đó cũng là tiếng của thời gian trôi thật chậm mỗi đêm, âm thầm nhưng có thật, nhắc nhở cô từng giây phút đang trôi qua, trôi qua...
Dường như ngôi nhà này là hình ảnh của chính cô, bạc màu, vá víu. Và cô cũng đang rơi từng mảnh vụn mỗi đêm, chỉ còn cái hồn cốt bên trong, chờ cái ngày thời gian làm nốt chức năng cuối cùng của nó!
Có bao nhiêu người đang lắng nghe khúc tự tình của thời gian mỗi đêm, như cô?
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Xin G cho HB nhận tem mở hàng nha!
Trả lờiXóaRất vui được tặng tem vàng cho HB!
Xóa"Nghe tiếng thời gian âm thầm trôi..."
Trả lờiXóaMột câu hát khác "Đêm thơm như một dòng sữa..." (Da lai hương-PD). Chúc mừng đêm của Cô :-)))
Bài "Dạ lai hương" của PD rất khó hát. Giáo cũng đã hát bài này những năm học ở ĐL. Nhưng ko ai qua nỗi giọng của Thái Thanh!
Xóaem nhớ mang máng một câu thơ, không chính xác,
Trả lờiXóa" màu thời gian không xanh.
Màu thời gian tím ngát
hương thời gian không thanh.
hương thời gian bàng bạc .."
hồi đó, chắc khoảng lớp 7, lớp 8 gì đó, em cứ thắc mắc sao cái màu, cái mùi thời gian chi mà buồn thế.
Giờ thì, em hiểu rồi. hiểu cái man mác, cái bàng bạc, và cả cái âm thanh vôi vữa rời mảng bám...
Tiếng thời gian gầy rạc dần chị nhỉ !
Ừ, Giáo cũng thích bài thơ đó. Tiếng thời gian càng nghe rõ hơn với những người tuổi đã xế chiều Tám à!
XóaUi cha là buồn. Tui ghét con gái nói chuyện buồn- chỉ nói xanh, vàng, tím, đỏ thôi... Chuyện buồn để dành mai sau nhai trầu hãy nói và khóc cho sướt mướt, kaka ghẹo Giáo nữa rồi!
Trả lờiXóaHi, hằng đêm anh cũng thấy thời gian trôi sột soạt quanh người. Cái âm thanh ấy nghe mượt mà, nhưng chẳng quyến rũ tí nào, nên khi trời trở sáng với ông mặt trời lấp ló là anh tiễn biệt nó đi, lúc đó chỉ còn mỗi anh và niềm tin yêu bất tận. Và hình như lúc ấy thấy đời xanh như lá! Có khi nào Giáo thấy vậy không? Kaka... Đừng nói là không nhá!
Một ngày vui nữa nha.
Con gái thì ko được nói chiện buồn, nhưng bà già thì được... hehe...
XóaCảm ơn anh 6 đã chọc Giáo cười.
1- Cấu tạo cây đàn măng đô lin chủ yếu để chơi phần giai điệu, bấm được hòa ấm trên cây này thì ông cụ là siêu hạng măng đô lin rồi. Cái chất nghệ sĩ ấy đã trao truyên cho con gái. Chỉ vài dòng ngắn ngủi cô đã làm người đọc giật mình. Tình huống cô nói ra ai cũng biết nhưng đọc cô thì biết được kĩ hơn, thấy thấm thía hơn.
Trả lờiXóa2- Thời gian trôi và cuộc sống cũng trôi theo cho đến vô cùng vô tận. Biết thế để thấy cuộc sống dù muôn vàn bất trắc vẫn đáng yêu vô cùng. Nó là niết bàn, nó là thiên đường của hiện tại....
Vâng, ba Giáo chơi mandoline rất tuyệt! Sau này thấy Giáo thích, ông cho Giáo cây đàn đó. Đi học và dạy xa nhà, Giáo luôn mang theo, mỗi chiều cũng ngồi đàn nhưng ko giỏi bằng Ba.
XóaCó ai ngồi đếm thời gian rơi
Trả lờiXóaLặng nghe vắt vẻo tiếng ru hời
Gió mùa chầm chậm luồn qua cửa
Thạch sùng tặc lưỡi bóng chơi vơi
Có ai ngồi đếm thời gian rơi
Cũ kỹ nhạt phai lại nửa vời
Vá víu lòng mình sau mảnh ghép
Cung đàn gãy đổ nhịp muôn nơi
Hai khổ thơ rất hay, nói lên tiếng lòng của những người đang đếm thời gian rơi...
XóaCảm ơn Vi tím nhìu nhe! Ngày mới vui khỏe nhe Vi!
Tiếng nhịp đập thập thình con tim thở
Trả lờiXóaTrong đêm khuya mồn một rõ vọng vang
Ngoài thẳm xa chim vỗ cánh thời gian
Đang lao vút qua khung đời ức niệm !
Thơ của bạn dầy dặn và vững chải, dù đầy chất lãng mạn nhưng ko ẻo lả. Rất nam tính, dù là trong thơ!
XóaYV đã từng thấy những mảng bám của tường vôi rơi xuống rất nhiều lần. Nhưng thực sự chưa thể nghe được những âm thanh đó. Những âm thanh từ giã cõi đời với nỗi buồn sâu lắng và trăn trở.
Trả lờiXóaChúc nàng thật khỏe và vui nhé.
YV còn trẻ mà, chưa thể nghe được âm thanh đặc biệt đó đâu. Phải còn lâu, rất lâu nữa...
XóaNhưng Giáo mong YV đừng nghe thấy nó thì tốt hơn! hehe...
" Dường như ngôi nhà này là hình ảnh của chính cô, bạc màu, vá víu. Và cô cũng đang rơi từng mảnh vụn mỗi đêm, chỉ còn cái hồn cốt bên trong, chờ cái ngày thời gian làm nốt chức năng cuối cùng của nó! "
Trả lờiXóa... Ơ, cái ẻn ni của Giáo làm Thụy buồn nha ... Không được nghĩ rứa, biết chưa ? Dẫu có là những mảng tường vôi cũ, bong tróc gì gì đó ...thì kệ, bao giờ tróc cứ tróc, bao giờ bong cứ bong ... Ban đêm Giáo cứ ngủ đi cho Thụy, nghe chi, nghĩ chi cho mệt óc ? Răng mà không nghe lời là Thụy uýnh á ...
Đúng là người ngành y có khác nhe! Được rồi, Giáo ko dám cãi Thụy đâu. Tối nay Giáo sẽ tìm 2 cục bông gòn, rồi... nút chặt 2 lỗ tai lại, vậy là hết nghe thấy gì và sẽ ngủ ngon ra phết ha! hehe... Cảm ơn Thụy nhìu nhe!
XóaThời gian chầm chậm trôi và sự ra đi không trở lại. Chính thế nên mỗi chúng ta phải quý trọng nó trong từng nhịp thở... của buồng tim. Thời gian không trong xanh, không xám ngắt, nó chỉ là sự cảm nhận nhất thời của tình huống trống trải. Thế nên tớ vác tù và là mong còn hít thở là còn có ích cho đời !
Trả lờiXóaChút tâm tình cùng cô Giáo...( Không xám ngắt, không ảm đạm, không bong tróc rơi rớt đâu đấy nhé ! Vật thể là vật thể, sự so sánh cứng ngắt chỉ làm trái tim tứa máu thôi !)
Bởi zị Giáo mới ước chi ở gần anh MTH để cùng vác tù và cho anh đỡ nặng và khỏi nghĩ ngợi lung tung. hic...
XóaAnh đang cần....bánh trung thu đê....hahahahahahaha
XóaGiáo cũng đang muốn một cái bánh TT thiệt bự nữa! hehe...
XóaHỏng có một cái được đâu, anh cần cả cần xé lận đó hahahaha....
XóaÔng trời hình như cũng chiều anh hết mức, mới nói bánh TT thì anh nhận được thông tin cho anh 260 phần cùng lồng đèn ngay sáng rằm hahahahahahahahahaha.....
XóaHiểu rùi. Phải chi có Giáo, Giáo phụ khiêng giỏ cần xé với anh, nhưng bảo đảm anh sẽ... mất 1 cái! hehe...
XóaUi, anh MTH vận động hay ghê! Ở ngoài quê, toàn là Giáo phải tự lo cho tụi nhỏ ko hè, hic...
XóaGiáo có khiếu âm nhạc ,thật tiếc là không theo nghề này ! Rất thích cảm giác này" Âm thanh của những miếng vôi vữa không còn đủ sức bám dính vào vách tường, bong tróc, rơi xuống nền gạch, rất khẽ khàng nhưng đủ dội vào lòng cô"
Trả lờiXóaTrời ơi, đâu có dễ mà theo nghề này hở anh HHP! Phải có ngoại hình, và phải có tiền nữa, đâu chỉ năng khiếu thôi là đủ. Phải chi Giáo quen anh sớm hơn, Giáo mượn anh tiền để đi... thẩm mỹ, sửa lại chút đỉnh để làm ca sĩ là hum nay Giáo thành đại gia rùi, đâu có thành giaolang thở dài thở ngắn thế này! huhu...
XóaGiáo ui, Thụy đổi link . Giáo gõ : khangthuy.blogspot nha .
Trả lờiXóaSao lại thay link zị Thụy?
XóaTheme mới rất đẹp, tuy nhiên sao văn buồn thế. Cô giáo còn trẻ, thời gian còn dài, hình ảnh của cô làm sao bạc màu vá víu cho được, phải nói đó là những mảng màu xanh của cây lá mùa xuân, màu hồng của hoa, màu vàng của hạ, những bước nhảy nhót của chim, lời hót của sáo, v.v... bao nhiêu cái vui đẹp của cuộc đời cô Giáo ơi.
Trả lờiXóaBài viết buồn, nên theme buồn theo mừ chị! Giờ thì Giáo sẽ thay theme theo từng bài viết, cho nó zui! hehe...
XóaGiáo đâu có trẻ đến vậy chị Tám ui! Giáo thấy mình già cỗi quá rồi, ko muốn làm việc nữa, chỉ ngồi chờ thời gian trôi qua và đời mình cũng trôi theo, ko buồn, ko vui,chỉ thấy trống rỗng thôi chị ơi!
Sao Giáo là những mảng vôi vửa rơi rớt từng đêm nhỉ ? Tui thấy Giáo còn trẻ rất nhiều so với tuổi , hát rất hay , làm thơ và viết văn thì rất tuyệt . Cớ sao lại thế ? Như tui đây nè , cái con Ma bệnh tật nó cứ rình rập tui mỗi lúc đêm về , tui cứ mặc kệ ! He he ... Nói dóc vậy đấy . Bệnh tật không sợ mà mấy nàng Dâu thì tui sợ ơi là sợ , làm tui buồn bỏ blog chạy mấy tháng nay . Hic hic ......
Trả lờiXóaAi bì có dâu để... sợ! hehe... Ai tới tuổi này lại ko bệnh tật. Ko đi khám bệnh thì thôi, chứ tới nhờ BS là ổng sẽ đếm cho mà nghe tới... 3 bệnh là ít! hic... Nhưng mà... hên xui! Chừng nào ông Trời kiu thì tui... hỏng thèm dạ, tại có người lanh miệng... dạ giùm rùi! keke...
XóaChứ bạn ko thấy mỗi đêm tụi mình đang rơi từng mảnh đời là gì? Tuổi trẻ, sức khỏe, niềm tin, lòng yêu đời, và rơi nhiều thứ khác nữa... Già đi chừng nào thì rơi rụng càng nhiều thêm, hic... Nhưng qua cơn buồn thì còn cười được là hay rùi. Câu hát này của ai hỉ? "Cười lên đi em ơi. Cười để dấu những dòng lệ rơi..."
Giáo thả buồn -một nỗi buồn róc rách
Trả lờiXóaGánh hành trang một góc -thời gian phai .........
..........
Hơ hơ ....com lạc đề sao ấy -chúc Giáo ngày lễ vui vẻ nhé -
Thì bạn qua thăm là Giáo mừng rồi, thả thêm vài dòng càng mừng hơn, cần chi lạc mí ko lạc! hehe... Giáo vui từ... trước lễ cơ! Vui ngày mới nhe!
Xóa