Thường người ta chọn nghề nghiệp cho mình khi vừa đến cái tuổi thành niên, hoặc sớm hơn chút ít. Có lẽ tôi thuộc trường hợp hiếm gặp vì đã định hình cho mình một cái nghề khi còn là đứa bé học lớp năm trường làng.
Lúc đó tôi còn nhớ cả lớp đang khóc thút thít vì phải chia tay thầy giáo lớp bốn mà chúng tôi rất thương vì thầy nhận lệnh thuyên chuyển về lại Phan Thiết là quê của thầy. Đó cũng là ngày đầu năm học lớp năm và cả lớp đang chờ thầy giáo mới từ Nha Trang chuyển về. Chúng tôi vừa buồn vừa hồi hộp chờ đợi, không biết thầy giáo mới có hiền như thầy giáo lớp bốn không.
Lát sau thầy Hiệu trưởng bước vào và giới thiệu thầy giáo mới. Chúng tôi lấm lét liếc nhìn thầy và thấy... hơi yên tâm vì trông thầy còn rất trẻ, có lẽ mới ra trường và có vẻ hiền hòa, dễ gần...
Chỉ cần học thầy một buổi thôi là mấy ông tướng lớp tôi đã thoải mái trổ tài nghịch ngợm vì quả thật thầy rất hiền! Bọn con gái thì tha hồ... nhõng nhẽo! Và không biết từ bao giờ, lũ học trò chúng tôi đã yêu quý thầy còn hơn cả thầy lớp bốn!
Với giọng nói nhỏ nhẹ, nụ cười hiền như bụt, cách giảng bài hấp dẫn lôi cuốn như kể chuyện và giọng hát khá hay, chúng tôi đã mau chóng coi thầy như thần tượng và răm rắp làm theo lời thầy.
So với các bạn, tôi là đứa khá nhút nhát, hơi cô độc và ít nói. Tôi học khá môn văn và siêng học bài, nhưng lại yếu toán. Sang học kỳ hai, thầy lập danh sách khoảng 5 đứa yếu toán nhất lớp, trong đó có tôi và bảo mỗi đêm phải tới nhà trọ của thầy để thầy kèm thêm, dĩ nhiên là không thu tiền.
Được thầy chỉ dạy tận tình, tôi học khá dần lên và ngày càng thích học toán. Một buổi tối, thầy cho các bạn khác về trước, bảo tôi ở lại vì thầy cần hỏi chuyện. Tôi hơi run, không biết mình đã phạm lỗi gì. Thầy trả cho tôi quyển vở làm bài tập toán, đưa thêm cho tôi một quyển sổ rất đẹp, bìa cứng mạ chữ vàng và dịu dàng bảo tôi: "Thầy tặng em để em viết vào đây những gì cần viết. Đừng viết vào vở bài tập toán nữa!"
Tôi lặng người khi chợt nhớ tôi đã viết vào những trang sau của cuốn vở bài tập toán những buồn tủi riêng mình gặp phải trong gia đình. Lúc đó tôi chưa biết đó là cách viết nhật ký. Khi thầy chấm bài đến gần hơn nửa cuốn vở, thầy mới vô tình lật giở những trang sau và đọc được những dòng chữ ngây ngô đẫm đầy nước mắt tôi đã nguệch ngoạc viết vội khi làm bài tập ở nhà.
Từ đó dường như thầy chú ý đến tôi hơn, con bé lặng lẽ, cô độc, ốm yếu, xấu xí, không có gì nổi bật như các bạn khác. Và tôi đã viết vào cuốn sổ thầy cho mỗi đêm sau khi học bài xong, khi cả nhà đã ngủ say. Viết cẩn trọng hơn, nắn nót hơn, tưởng tượng ra một người bạn thân, ở xa tôi lắm, sẽ nhận được và đọc được những gì tôi kể lể...
Khi đó tôi đã kể với người bạn tưởng tượng về thầy tôi. Và tôi đoan chắc với người bạn ấy rằng lớn lên tôi sẽ là cô giáo, chắc như một lời thề!
Thầy dạy chúng tôi chỉ một năm. Khi chúng tôi lên lớp sáu thì thầy cũng đổi về lại Nha Trang. Ngày chia tay thầy, chúng tôi lại khóc thút thít... Mỗi đứa tìm một món quà tặng thầy. Thầy bảo chúng tôi thầy chỉ nhận quà tự làm. Bọn trẻ nhà quê chúng tôi lúc đó khéo tay lắm. Đứa thì đan cho thầy chiếc rổ con xinh xắn, đứa lại thêu cho thầy chiếc khăn tay, có đứa tìm vỏ sò, vỏ ốc dưới biển... Thôi thì đủ thứ hầm bà lằng nhưng thầy có vẻ cảm động lắm khi đứa nào đem quà lên cũng hỏng biết nói gì mà chỉ khóc thút tha thút thít...
Riêng tôi chờ các bạn ra về hết mới đến gần thầy, cúi đầu nói lí nhí gì đó rồi đưa cho thầy cuốn sổ tay bìa cứng thầy đã tặng tôi. Trong đó tôi đã viết tất cả nỗi niềm của một con bé sớm biết rơi những giọt nước mắt thầm lặng mỗi đêm...
Trong một giờ văn ở lớp về đề tài chọn nghề năm lớp sáu, tôi đã viết một bài văn xuất sắc nhất lớp và có lẽ cũng hay nhất trong đời tôi về lý do tôi chọn nghề giáo!
Ít ai biết rằng cái nghề tôi đã đinh ninh từ nhỏ xuất phát từ một người thầy tôi thương quý nhất. Người đã đọc những dòng nhật ký đầu tiên ngây ngô của tôi và có lẽ cũng là người đầu tiên tôi đã trao gởi tất cả nỗi niềm...
Lát sau thầy Hiệu trưởng bước vào và giới thiệu thầy giáo mới. Chúng tôi lấm lét liếc nhìn thầy và thấy... hơi yên tâm vì trông thầy còn rất trẻ, có lẽ mới ra trường và có vẻ hiền hòa, dễ gần...
Chỉ cần học thầy một buổi thôi là mấy ông tướng lớp tôi đã thoải mái trổ tài nghịch ngợm vì quả thật thầy rất hiền! Bọn con gái thì tha hồ... nhõng nhẽo! Và không biết từ bao giờ, lũ học trò chúng tôi đã yêu quý thầy còn hơn cả thầy lớp bốn!
Với giọng nói nhỏ nhẹ, nụ cười hiền như bụt, cách giảng bài hấp dẫn lôi cuốn như kể chuyện và giọng hát khá hay, chúng tôi đã mau chóng coi thầy như thần tượng và răm rắp làm theo lời thầy.
So với các bạn, tôi là đứa khá nhút nhát, hơi cô độc và ít nói. Tôi học khá môn văn và siêng học bài, nhưng lại yếu toán. Sang học kỳ hai, thầy lập danh sách khoảng 5 đứa yếu toán nhất lớp, trong đó có tôi và bảo mỗi đêm phải tới nhà trọ của thầy để thầy kèm thêm, dĩ nhiên là không thu tiền.
Được thầy chỉ dạy tận tình, tôi học khá dần lên và ngày càng thích học toán. Một buổi tối, thầy cho các bạn khác về trước, bảo tôi ở lại vì thầy cần hỏi chuyện. Tôi hơi run, không biết mình đã phạm lỗi gì. Thầy trả cho tôi quyển vở làm bài tập toán, đưa thêm cho tôi một quyển sổ rất đẹp, bìa cứng mạ chữ vàng và dịu dàng bảo tôi: "Thầy tặng em để em viết vào đây những gì cần viết. Đừng viết vào vở bài tập toán nữa!"
Tôi lặng người khi chợt nhớ tôi đã viết vào những trang sau của cuốn vở bài tập toán những buồn tủi riêng mình gặp phải trong gia đình. Lúc đó tôi chưa biết đó là cách viết nhật ký. Khi thầy chấm bài đến gần hơn nửa cuốn vở, thầy mới vô tình lật giở những trang sau và đọc được những dòng chữ ngây ngô đẫm đầy nước mắt tôi đã nguệch ngoạc viết vội khi làm bài tập ở nhà.
Từ đó dường như thầy chú ý đến tôi hơn, con bé lặng lẽ, cô độc, ốm yếu, xấu xí, không có gì nổi bật như các bạn khác. Và tôi đã viết vào cuốn sổ thầy cho mỗi đêm sau khi học bài xong, khi cả nhà đã ngủ say. Viết cẩn trọng hơn, nắn nót hơn, tưởng tượng ra một người bạn thân, ở xa tôi lắm, sẽ nhận được và đọc được những gì tôi kể lể...
Khi đó tôi đã kể với người bạn tưởng tượng về thầy tôi. Và tôi đoan chắc với người bạn ấy rằng lớn lên tôi sẽ là cô giáo, chắc như một lời thề!
Thầy dạy chúng tôi chỉ một năm. Khi chúng tôi lên lớp sáu thì thầy cũng đổi về lại Nha Trang. Ngày chia tay thầy, chúng tôi lại khóc thút thít... Mỗi đứa tìm một món quà tặng thầy. Thầy bảo chúng tôi thầy chỉ nhận quà tự làm. Bọn trẻ nhà quê chúng tôi lúc đó khéo tay lắm. Đứa thì đan cho thầy chiếc rổ con xinh xắn, đứa lại thêu cho thầy chiếc khăn tay, có đứa tìm vỏ sò, vỏ ốc dưới biển... Thôi thì đủ thứ hầm bà lằng nhưng thầy có vẻ cảm động lắm khi đứa nào đem quà lên cũng hỏng biết nói gì mà chỉ khóc thút tha thút thít...
Riêng tôi chờ các bạn ra về hết mới đến gần thầy, cúi đầu nói lí nhí gì đó rồi đưa cho thầy cuốn sổ tay bìa cứng thầy đã tặng tôi. Trong đó tôi đã viết tất cả nỗi niềm của một con bé sớm biết rơi những giọt nước mắt thầm lặng mỗi đêm...
Trong một giờ văn ở lớp về đề tài chọn nghề năm lớp sáu, tôi đã viết một bài văn xuất sắc nhất lớp và có lẽ cũng hay nhất trong đời tôi về lý do tôi chọn nghề giáo!
Ít ai biết rằng cái nghề tôi đã đinh ninh từ nhỏ xuất phát từ một người thầy tôi thương quý nhất. Người đã đọc những dòng nhật ký đầu tiên ngây ngô của tôi và có lẽ cũng là người đầu tiên tôi đã trao gởi tất cả nỗi niềm...
Một niềm luyến lưu một người thầy
Trả lờiXóaCủa lòng trong trắng tuổi thơ ngây
In đậm trong lòng hồn dịu nhẹ
Cho em mơ ước sẽ làm thầy .............
.........
Và....Giáo đã tự hào là mình đã chọn đúng nghề mà mình đã yêu thích -Trân trọng -
Ngày mới an bình nhé -Giáo ơi
Giáo cũng nghĩ mình đã chọn đúng nghề. Cảm ơn bạn nhe, chúc ngủ ngon!
XóaBao giờ cho đến ngày xưa GL ơi !
Trả lờiXóaCảnh thực người thực bây giờ ảnh hưởng đến tâm hồn của lớp trẻ nhiều lắm.
Vâng, bây giờ thì nghề giáo cũng chịu tác động rất nhiều bởi sự thay đổi của xã hội. Nhưng có lẽ những người thầy có tâm với nghề thì bao giờ cũng vậy thôi anh sato à!
XóaGiáo đã chọn đúng ,HHP nghĩ và tin vậy !
Trả lờiXóaCảm ơn anh HHP đã có suy nghĩ tốt đẹp như vậy!
XóaCũng có khi là "nghề giáo" đã chọn bạn, và đã chọn "đúng người đúng việc". hì hì!
Trả lờiXóaThêm: Chúc mừng 20/11.
XóaDưới mắt nhìn của bác Phạm thì Giáo coi đó như một lời khen và là món quà quý với Giáo. Cảm ơn bác nhiều!
XóaChúc ngày Hiến Chương Nhà Giáo thật đẹp và ý nghĩa đến với G!
Trả lờiXóaGiáo rất vui nhận được lời chúc của HB từ nơi xa xôi kia. Mong bạn luôn vui khỏe!
XóaLang thang , tò mò , lão lò dò ghé vào đây đọc bài viết về kỷ niệm tuổi học trò , tự nhiên cảm xúc lạ. Tuổi học trò với những ký ức vụn , thật khó quên trên dọc đường đời.
Trả lờiXóaĐể làm quen - lão xin chia sẻ với em về tuổi hoc trò qua câu chuyện của lão về tuổi này theo đường link : http://tan262.blogspot.com/2014/08/nhung-cuon-sach-ky-niem.html
Được làm quen với bác Giáo thấy rất vui và vinh hạnh! Giáo sẽ sang thăm để đọc bài về tuổi thơ của bác. Chúc bác ngon giấc!
XóaHic, bắt đền! Giáo làm mắt người ta tèm lem rồi...
Trả lờiXóaNgười ta cũng đang dự sinh hoạt kỷ niệm ngày Nhà giáo ở trường nè. Chúc Giáo ngày kỷ niệm tràn đầy yêu thương nhé!
hehe... đền cho Nhỏ một tá khăn nhe! Chắc rằng ngày mai Nhỏ sẽ ôm hỏng hết những bông hoa tươi thắm nhất của học trò. Nhớ chia cho Giáo nhe!
XóaCuốn sổ tay bìa cứng kia như một dấu chấm xuống dòng dù "bài văn cuốc đời" chưa kết thúc
Trả lờiXóaBác Bu nói đúng rồi. Một dấu chấm quan trọng đầu đời, ảnh hưởng cả cuộc đời của một người...
XóaHồi nhỏ Giáo thích thấy giáo hiền, cũng từ đó Giáo chọn nghề giáo làm nghề cho tương lai, nhưng có một điều NT chưa hiểu nỗi là tại sao khi đã trở thành cô giáo, Giáo lại không là cô giáo hiền như trước kia đã thầm mong?
Trả lờiXóaHồi NT còn đi học, NT cũng rất thích cô giáo hiền, hiền dễ thương hơn. HIhi...!
NT à, trong dữ có hiền. Học trò Giáo rất nhiều em có hiếu với Giáo lắm đó bạn! Mà sao NT biết Giáo ko hiền hay zị ta! Bởi người hiền dễ bị ăn hiếp quá nên Giáo phải tập dữ lên một chút. Miễn học trò có tiến bộ và thương cô giáo thì coi như đã đạt điểm trên trung bình rùi. Còn nếu Giáo hung dữ với NT thì... được miễn tội! hehe...
Xóa20/11 ấm áp Giáo ơi!
Trả lờiXóaNgoài trời đang ấm lắm bạn à! Cảm ơn lời chúc đẹp nhe!
XóaChúc bạn một ngày lễ trọn vẹn niềm vui nhé.
Trả lờiXóaCảm ơn bạn. Giáo cũng chúc bạn luôn an lạc!
XóaHọc từ thầy và trả ơn đời một đời...
Trả lờiXóaTrồng cây hái trái, gieo chữ gặt niềm vui (hỏng biết có phải hong zị ta ?)
Anh MTH mà nói là... cấm có cãi! hehe...
XóaÔi, tình cảm thầy trò đẹp biết bao. Tiếc là thế hệ sau như em không may mắn gặp được một người thầy, người cô nào có tấm lòng nhân hậu và yêu thương học trò như vậy. Em nghĩ, những lứa học trò của chị cũng thật may mắn khi có chị dìu dắt, yêu thương đó chị ơi.
Trả lờiXóaCảm ơn YV đã nghĩ tốt về Giáo! Chúc YV luôn bình an, tươi trẻ!
XóaLuôn yêu sự lựa chọn của Giáo, Giáo ạ. :)
Trả lờiXóaMà yêu luôn cái bức hình nền này, đẹp đến lạ, vẫn nhớ Giáo bảo mỗi entry thay bằng một nền khác nhau, phải không nhỉ?
Nghe Vi khen lúc nào Giáo cũng vui, kể cả khen hình nền. Nàng nhớ dai ghê nhe! Ngủ ngon nhe Vi ui!
XóaSang thăm Giáo, đọc và lan man nhớ..Một thời thơ ấu hồn nhiên, một thưở học trò mộng mơ đến bây giờ nỗi nhớ niềm thương còn thấm đẫm những đêm dài mất ngủ..Ngọc không biết mình chọn nghề giáo từ khi nào, chỉ có điều không bao giờ phải nghĩ đến việc chọn đúng hay sai.
Trả lờiXóa20/11 và rồi, trường Ngọc tổ chức lễ kỉ niệm 40 năm thành lập trowngf, đón bằng khen của Thủ tướng CP. Công việc ngập đầu, không có chút thời gian nào đi thăm và chúc mừng bạn bè, đồng nghiệp. Hôm nay chúc bù nha Giáo! Chúc bạn tôi luôn tươi trẻ, yêu nghề, đầy ắp niềm vui bên đàn em thân yêu nhé!
Giáo lu bu quá nên cũng ko qua nhà Ngọc chúc bạn được, tha lỗi cho Giáo nhe! Hãy cứ là cô giáo hiền hòa, xinh đẹp dễ thương nhe Ngọc. Giáo thì bận du mục nên... mất dạy rùi! hic...
Xóa