tĩnh lặng

tĩnh lặng

1/5/13

51. Bữa tiệc ngoài vườn


 THE GARDEN PARTY
   Tác giả:       MAEVE  BINCHY             
    Dịch:           Giaolang

Từ cửa sổ Helen nhìn qua khu vườn nhà bên cạnh. Đó là một hỗn hợp sắc màu của những cây nhỏ và bụi cây thấp. Khu vườn không có các luống hoa cầu kỳ cần phải thường xuyên nhổ cỏ dại, cũng không có những lối đi với đường rìa được xén tỉa cẩn thận, hoặc khoảnh vườn có trang trí đá, chỗ này nhô ra, chỗ khác thụt vào. Khu vườn chỉ có các lối đi băng ngang và các khu vực lát gạch với nhiều chậu cây kiểng đặt quanh các ghế ngồi. Nó chẳng giống chút nào với mảnh vườn tệ hại của cô đang cần được dọn dẹp lại.


Cô nghe kể rằng hàng xóm của cô là bà Kennedy, có hai con mèo hiền lành và là người dễ tính. Thật ra thì chính người môi giới nhà đất đã kể lại với Helen và nghiêm trọng cảnh báo cô như thể bà Kennedy là một trong những "cô dâu của Dracula".

Helen ở đây đã được ba ngày nhưng cô chưa hề nhìn thấy bà Kennedy. Hai con mèo lớn hầu như ngủ suốt ngày trên những chiếc ghế đầy nắng trong vườn. Trông chúng thật bình an, Helen ước sao được như chúng. Những sinh vật lười nhác lúc nào cũng kêu pru pru trong cổ họng và đang ngái ngủ lơ mơ trong nắng; chúng được cho ăn vào cuối mỗi chiều và được lơ đãng ngắm nhìn chim chóc phía trời xa. Helen mong sao cô cũng có được một cuộc sống như thế, thay vì những đêm dài không ngủ, những giờ phút giận dữ và cả một dòng thác sầu khổ, hối tiếc. Bây giờ cô còn cả đống công việc buồn nản, phải sắp xếp lại một căn nhà mới, một cuộc sống mới, bởi Harry không còn yêu thương cô nữa, bởi anh đã tìm thấy "tình yêu đích thực" với một cô gái trẻ bằng con gái anh ta. Cô gái đang mang thai đứa con của Harry.

Còn anh ta thì quá vui sướng vì được làm cha. Trong suốt mười bốn năm chung sống với Helen, Harry bảo rằng anh chưa muốn làm bố và rằng họ đã quá đủ cho nhau nên không cần bất cứ ai khác trong cuộc sống của họ. Bây giờ, khi Helen đã ba mươi sáu tuổi còn Harry gần đến sinh nhật thứ bốn mươi, anh ta lại quyết định muốn được làm cha. Thế nhưng Harry chỉ muốn điều đó sau khi anh ta báo cho cô biết rằng anh ta sắp rời bỏ cô, và mẹ của đứa con Harry lại là một cô-gái-mười-chín-tuổi.

Những người khác vẫn tiếp tục sống, nhưng có thể vì họ chẳng bao giờ cảm thấy bị phản bội, bị sốc và bị mất phương hướng như cô hiện giờ.

Các bà chị của cô đang sống ở những thành phố khác; họ không thân thiết đến độ cô có thể viết thư hoặc kể lể dài dòng qua điện thoại. Còn bạn bè? Helen biết rõ rằng họ sẽ lạnh nhạt ngay nếu bạn than khóc suốt đêm với họ. Họ thích nghĩ rằng bạn xoay sở được hoặc đang cố gắng xoay sở, như vậy họ sẽ còn làm ra vẻ tận tuỵ lui tới với bạn. Nhưng nếu bạn muốn than khóc sướt mướt trên vai họ, họ sẽ biến mất tăm ngay.

Thế nên khi Helen bảo rằng cô muốn chuyển nhà để làm lại từ đầu, mọi người đều có vẻ hài lòng. Một chỗ ở với một khu vườn, ai cũng bảo thật là lý tưởng. Các bà chị viết thư nói cô sẽ tìm thấy niềm an ủi lớn lao trong việc làm vườn và nhìn thấy cây cối lớn lên. Helen cố nén giận khi đọc thư họ.

Tuần lễ đầu tiên trong căn nhà mới, cô đã trải qua hàng giờ liền đăm đăm nhìn vô vọng qua cửa sổ và tự dằn vặt mình về sự bất công của cuộc đời. Và khi Helen ít mong chờ nhất thì cô nhìn thấy bà Kennedy, trẻ hơn cô tưởng - người phụ nữ này trông chỉ lớn hơn cô mười tuổi. Bà mặc chiếc váy sặc sỡ với áo thun trắng, đội nón rơm lớn màu đen, vẻ mặt tươi tắn, tay mang khay trà, thong thả đi đến một trong hai chiếc bàn gỗ đặt trong vườn.

Helen dõi nhìn theo bà hàng xóm ngồi xuống ghế, duỗi dài, nhắm mắt với vẻ thanh thản trong ánh nắng chiều. Bà có vẻ ung dung và thoải mái giống như một trong những chú mèo lớn đang ngái ngủ.

Ngay lúc đó, Helen chợt nghe tiếng mở cổng và hai cô bé chạy ùa vào. Cô gái lớn hơn khoảng mười sáu tuổi, da ngăm rất đáng yêu và một bé gái chừng sáu tuổi, xinh xắn với mái tóc xoăn vàng óng. Chúng chạy ùa về phía người phụ nữ đang ngồi trên ghế.

"Debbie, dì lại ngủ gật rồi," cô gái lớn la lên "Vậy là tụi con  bắt gặp rồi nghen, Dì ngủ suốt ngày!"  "Debbie yêu quý, dì mệt à?" cô bé sáu tuổi leo vào lòng bà Kennedy và ôm chặt lấy bà.

Helen chợt cảm thấy trào lên một đợt sóng tủi thân. Cô sẽ không bao giờ biết được những điều này. Sao cuộc đời lại bất công đến thế? Cô hơi thắc mắc vì sao bọn trẻ lại gọi bà là Debbie, nhưng cô không thể nhìn và nghe được nữa. Cô ngồi thừ người bên cái hộp sứ đựng thức ăn. Cô không biết sẽ cất nó vào đâu và ai sẽ ăn các thứ trong đó. Sẽ không có đứa trẻ đáng yêu nào đến với cô, vòng tay ôm choàng lấy cô và gọi cô là Helen.

Buổi chiều dần trôi qua, Helen lấy trong thùng ra một bộ đồ uống trà và một đĩa bàn lớn. Cô không thể sống cuộc đời còn lại của mình như thế này. Nhưng cô còn có gì để chọn lựa? Harry đã ra đi; anh sẽ không trở về với cô nữa. Cô ước sao mình có thể gạt bỏ ý nghĩ ấy ra khỏi tâm trí, nhưng làm việc đó giống như khi đụng phải chiếc răng đau.

Khi cô nghe thấy tiếng xe dừng bên ngoài và tiếng một người phụ nữ trẻ đến đón các cô bé, Helen lại đến bên cửa sổ. Dường như người đàn bà trẻ kéo các cô bé về một cách khó khăn; ở đây vẫn còn quá nhiều việc để làm. Cô gái muốn kiểm tra luống hoa của mình và xem lại những cây đã mọc cao. Cô bé thì bảo rằng cô còn phải cho mấy con mèo ăn. Sau cùng là một cái ôm siết.

"Chúng ta cùng yêu Granny nhiều nhé!" Cô gái nói với bà Kennedy.

"Chị vẫn có Granny mà, phải không Debbie?" Người phụ nữ trẻ nói , có lẽ là mẹ các cô bé chăng?

"Tôi thích Granny đến đây. Ngày mai nếu các bạn muốn đến chơi, chúng ta sẽ làm bánh gừng và kẹo sữa." Bà Kennedy mĩm cười khích lệ.

Các cô bé nhanh nhảu nói họ sẽ đến, và Helen nhìn thấy một vẻ bực tức thoáng qua nét mặt người phụ nữ trẻ. Cô phải biết được những người đang trò chuyện ở khu vườn bên cạnh là ai. Helen mở tủ lạnh lấy ra một chai rượu vang còn nguyên và bọc nó vào tờ giấy gói quà.

"Tôi là hàng xóm mới của chị. chị Kennedy. Tôi thấy bạn bè hoặc người thân của chị vừa ra về nên tôi nghĩ tôi sẽ đến chào chị và tự giới thiệu. Tôi là Helen..." Cô bắt đầu nói và oà khóc.

Cô thực sự không nhớ việc gì đã xảy ra sau đó, nhưng khi bình tĩnh lại cô thấy mình đang ngồi trên cái ghế gỗ trong vườn với cái nệm tựa lưng. Debbie Kennedy rót hai ly vang, bày vài miếng pho-mát và cần tây. Họ ngồi với nhau như những người bạn cũ trong ánh hoàng hôn. Và dường như Debbie nhìn mãi vào khoảng không nơi hai con mèo đang ngái ngủ trong khi Helen nức nở kể về Harry và sự phản bội của anh ta, "Tôi không thể giả vờ như không có gì xảy ra."

Debbie bình thản nói: "Tôi nghĩ cô phải giả vờ bằng cách này hay cách khác, tất cả chúng ta đều làm thế. Nhưng vấn đề là cô phải giả vờ như thế nào?"

"Ý chị muốn nói... " Helen thôi khóc.

"Cô có thể giả vờ như không có gì thay đổi, vẫn nghĩ rằng anh ta tuyệt vời, hồi tưởng phần đời anh ta sống với cô và giữ lấy những điều tốt đẹp nhất... " Debbie điềm tĩnh nói "Hoặc là cô giả dụ rằng anh ta không còn là gì nữa trong cuộc đời cô và coi như cô đã quên anh ta, dĩ nhiên là rốt cuộc rồi cô sẽ quên. Điều đó sẽ mất nhiếu thời gian, nhưng cô sẽ làm được. Cô chỉ cần nghĩ rằng việc quên anh ta đi sẽ mang lại cho cô sự bình yên, nhưng cả hai cách đều có liên quan đến sự giả vờ."

"Tôi sẽ không quên được anh ấy. Tôi không thể xoá bỏ mọi chuyện để bắt đầu trở lại." Helen nghẹn ngào và cô mong mình sẽ không khóc lần nữa.

"Vậy cô đừng quên anh ta, Hãy bám chặt anh ta như con hà bám vào đá, nắm giữ lấy cuộc đời anh ta. Tôi đã từng làm thế." Bà Kennedy nói, vừa rót hai ly rượu khác vừa kể chuyện.

Chồng bà đã rời bỏ bà cách đây bảy năm vì một phụ nữ đã có một đứa con gái mười tuổi. Một gia-đình-được-tạo-sẵn, chồng bà gọi như thế. Ông ta chia tay bà với những lời lẽ hoa mỹ: Debbie là một người luôn biết cách sống, bà có một việc làm tốt, bà sẽ không nhớ gì tới ông, bà sẽ có đủ không gian và thời gian để làm những việc bà thực sự yêu thích. Thế nhưng Debbie lại rất yêu chồng. Lòng bà tan nát cũng như Helen bây giờ. Nếu như có thể đo lường được sự đau khổ, thì nỗi đau của bà lúc đó vô cùng lớn lao. Nhưng rồi Debbie quyết định không để mất chồng.

Bà tìm cách gây thiện cảm với người phụ nữ cùng cái gia-đình-được-tạo-sẵn đó. Và bà đã được đón chào. Bà tự nguyện trông nom con cái cho họ. Debbie đã hoàn toàn chinh phục tình cảm của Tina, cô con riêng của người vợ mới. Bà chuyển nhà đến sống gần họ. Người chồng cũ cho rằng trong cả triệu người đàn bà, chỉ mỗi mình Debbie làm được như thế. Thỉnh thoảng ông ta đến thăm và ngồi trong vườn trò chuyện cùng bà, khu vườn nơi ông ở không được tươi tốt lắm.

Debbie Kennedy quyết định biến những điểm yếu của người vợ sau thành thế mạnh của riêng bà. Có lẽ cô vợ mới - Debbie không bao giờ gọi tên cô ta - là một con hổ cái trên giường; có lẽ cô ta là một người thông thái; có lẽ cô ta khéo tâng bốc chồng hơn Debbie. Nhưng bà nấu nướng ngon hơn cô ta. Bà đón bọn trẻ từ trường về và rất giỏi làm vui lòng chúng trong khi mẹ chúng vẫn còn ở công sở. Debbie thường xuyên thăm hỏi và chiều lòng mẹ chồng trong khi cô vợ mới không có thì giờ hoặc không thích làm điều đó. Bà đã dàn xếp trong một cuộc thi để Tina được thưởng hai con mèo trong khi bà biết rằng cô vợ sau rất dị ứng với mèo, và Debbie nhận nuôi chúng giùm Tina như một món nợ ân tình.

"Thật là một công việc khó khăn." Helen nói đầy ngưỡng mộ.

"Hết sức khó khăn." Debbie đồng ý "Nhưng lúc đó tôi giống như cô hiện giờ, tôi đã nghĩ không thể sống qua một ngày mà không có ông ấy."

"Còn bây giờ chị có thể sao?"

"Ồ vâng, quả là tôi có thể. Bây giờ tôi thật sự chán ông ấy. Tôi hơi coi thường ông ta. Ông ấy rất đơn giản, dễ đoán trước. Cô sẽ biết ngay ông ta sắp nói gì. Tôi không bao giờ nghĩ rằng có ngày tôi sẽ chán ông ta... "

"Vậy thì, nếu chị không cần ông ấy nữa tại sao chị không dừng lại để sống cuộc đời của riêng chị?" Helen thắc mắc.

"Bây giờ tôi không thể dừng được nữa. Hiện tại có quá nhiều người yêu mến tôi và tôi cũng yêu họ. Mẹ ông ấy trước đây ít ưa thích tôi khi tôi còn sống chung với ông, nhưng giờ đây với bà, tôi như một thiên thần so với cô vợ mới."

"Nhưng chắc là... "

"Không, tôi không thể bỏ mặc bà ấy, bà chưa bao giờ làm hại ai. Bà không từ bỏ tôi và ly dị tôi như con trai bà đã làm. Và tôi thực sự yêu quý bọn trẻ vô cùng. Còn lũ mèo nữa, tôi rất yêu chúng. Tôi không thể chuyển đi nơi khác và vứt bỏ chúng khi chúng đã phục vụ cho mục đích của tôi."

"Còn khu vườn, tôi nhận ra rằng phải dành riêng cho bọn trẻ một khu đất và tôi đã giữ bí mật việc tôi chăm sóc bất cứ thứ gì chúng trồng trên đó, để chúng tưởng rằng tất cả là tự chúng làm lấy. Đó chính là cuộc dời tôi Helen ạ, và tôi đã không còn cuộc đời nào khác kể từ cái ngày chồng tôi bảo sẽ rời bỏ tôi."

"Nhưng ông ấy không còn là trung tâm của mọi việc làm của chị nữa sao?"

"Không, bây giờ thì không. Ông ấy đã là như thế khi tôi cần. Mỗi một việc tôi đã làm trước đó đều xuất phát từ ý định trả thù, và điều đó đã cho tôi một mục đích cho từng ngày tôi sống."

"Tôi không nghĩ tôi có thể làm được như chị. Vấn đề của tôi là không hề có một gia đình được tạo sẵn, chỉ là một cái thai với đứa con gái đáng ghét mười chín tuổi, anh ta cũng không có một bà mẹ cùng một lũ mèo lười biếng."

"Cô phải như thế hoặc cô hoàn toàn thoát khỏi quỹ đạo của anh ta. Khi nào cô trở lại làm việc?"

"Tuần tới."

"Được rồi, nếu cô muốn, tôi  sẽ bảo bọn trẻ và Gran ngày mai đến giúp cô xếp dọn đồ đạc, có thêm một vài người thì tốt hơn. Chúng ta sẽ làm được thật nhiều việc trong vòng một giờ rưỡi..."

"Nhưng tôi không thể."

"Dĩ nhiên là cô có thể, rồi sau đó khi cô trở lại làm việc, cô sẽ tổ chức một bữa tiệc ngoài vườn. Hãy mời các bạn đồng nghiệp của cô đến ăn trưa, bảo rằng sau hai giờ làm vườn, họ sẽ được đền đáp bằng một buổi vui chơi rất tuyệt. Hôm đó hãy thuê một cái bàn thật lớn. Tôi sẽ dặn cô bảo họ trồng cái gì và nhổ bỏ cái gì."

"Nhưng tôi chưa quyết định lựa chọn con đường nào; hoặc là trở lại với Harry hoặc là dứt khoát với anh ta."

"Cô vẫn sẽ cần phải sắp xếp đồ đạc và dọn dẹp khu vườn lộn xộn đó."

Họ sẽ không nói về những kế hoạch và mưu chước nữa. Từ giờ trở đi họ sẽ không cần đề cập đến sự tuyệt vọng của người này và ý đồ của người kia. Khi những tấm rèm được treo lên cửa sổ, những món đồ sứ được xếp lên kệ, chất vào tủ, và khu vườn đã thành khoảnh, cuộc sống của họ sẽ vẫn tiếp diễn. Helen sẽ kết bạn lần nữa. Cô sẽ bắt đầu với bạn bè đồng nghiệp của mình ở ngân hàng, những người đã nhìn Helen khác đi sau khi họ thấy cô là một bà chủ tuyệt vời của bữa tiệc ngoài trời. Cái gia đình hiện tại của Debbie sẽ chẳng bao giờ biết được lúc đầu bà đã giả vờ yêu quý họ để trả thù. Thật tuyệt khi có được mối đồng cảm như thế vào một buổi chiều mùa hạ.

61 nhận xét:

  1. Như một dịch giả chuyên nghiệp! Chúc mừng giao có thêm một loại hình mới trên blog: dịch. Truyện giao chọn để dịch cũng hay nữa, giá HN thấy nguyên tác thì sẽ dám đề nghị thay một vài từ ở phần đầu để xuôi tai hơn! (chỉ là tìm cách để góp ý cho ra vẻ có góp ý ấy mà, biết gì tiếng Anh mà dám "đánh trống qua nhà sấm?)Hôm nay tem được một phát, thiệt mừng!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. hehe... anh HN quá khen làm giao nở mũi nè! giao cũng biết mình dịch còn lóng ngóng lắm. Đôi chỗ vì bám sát nguyên tác nên khi chuyển ngữ tiếng Việt ko được nhuyễn như chị Tám. Anh ko cần phải rào đón đâu, cứ góp ý cho giao sửa lại để nghe thuận tai hơn, giao cảm ơn anh nhìu mừ, hỏng có tự ái vặt đâu anh à!

      Xóa
  2. Bỏ nghề hát mộc giờ Giao chuyển qua dịch thuật . Giao thật đa tài . Anh NT thấy Giao làm được chuyện nầy là mừng lắm .
    Hôm nào Giao giúp anh NT dịch một bài thơ sang tiếng Mẽo để anh NT gửi sang LHQ nhờ họ phổ biến giùm nha . Anh thấy chuyện nầy khả thi lắm đó .
    Giao vui nhé !

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Anh NT theo chọc giao thì có! chỉ là thay đổi chút cho nó đỡ buồn chán mà! Nhưng giao biết tỏng rằng anh hỏng có đọc hết bài của giao đâu, đúng chóc! hehe...
      Còn cái chiện dịch thơ cho anh gởi LHQ thì hỏng dám đâu! Coi chừng họ đọc xong rùi tặng ngay cho tác giả và dịch giả mỗi người một trái cóc xanh thì chít! hehe...
      Còn hát mộc thì vẫn đang... ngứa cổ đây nè! Sẽ có bài mới thui, ráng mà nghe dù hỏng được hay. Thế mới là thương hiệu "giaolang" chứ! keke...

      Xóa
    2. Giao cứ bô bô . Kế hoạch và mưu chước , tuyệt vọng và ý đồ làm cho tình người trở nên nhạt nhẽo hả Giao . Tình yêu và sự đồng cảm mới kéo con người lại gần hơn . Một buổi chiều mùa hạ thật đẹp Giao nhỉ .
      Còn hôm nào Giao hát , Giao nhớ đốt thêm tí lửa và đóng bớt cửa sổ lại nha .Giao chỉ dành riêng cho anh NT thôi đó .
      Ngày hôm qua anh NT chơi lễ đủ 24 giờ luôn , chơi thì phải chơi thế . Ghê chưa !

      Xóa
    3. cái anh 6 này thiệt là... giáo bô bô hồi nào chứ? cái này là tác giả nói mừ! mà lần này thì giao dám chắc là anh 6 chỉ có đọc đoạn chót thui, chắc như bắp lun! hehe...
      giao mà hát thì phải hát cho tất cả bạn bè nghe chứ, dù là hát ko hay lắm thì cũng để mọi người thư giãn, vừa nghe vừa cười cái cô giaolang hỏng biết trời cao đất dày, rùi độ lượng tặc lưỡi 1 cái bỏ qua... chứ làm sao đóng cửa hát mình anh nghe được!
      vậy mà lúc nào cũng than thở đi làm cực khổ, hỏng có giờ nghỉ, xạo quá xá!

      Xóa
  3. trên cả tuyệt chị giáo ạ! ôm chị giáo thắm thiết nha. em trai nè . cóc ghẻ

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. cảm ơn Lão đã động viên chị giáo!
      chúc Lão ngủ ngon và giáo đang chờ bài mới của Lão nè!

      Xóa
  4. Chị lại là dịch giả ạ, chị giỏi quá , chúc mừng chị ạ

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. dịch giả dịch thiệt gì cưng ui! giáo chỉ chạy loăng quăng cho đỡ buồn mừ!
      buổi tối nhìu mộng đẹp bên chàng nhe!

      Xóa
  5. Nhiều hướng để đi hử Giáo? Tự chọn hử Giáo? Sẽ hạnh phúc hử em ?

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. sao mà nhìu "hử" dzậy Ong ui? trả lời hỏng nỗi! hehe...

      Xóa
  6. Đọc lại rồi, hay em nhỉ!
    Mấy hôm nay chị với bác TT nói hơi nhiều vườn tược, nhưng chỉ nghĩ đến rau thôi, chưa nghĩ đén hoa hay cây cảnh, nghe chừng ý nghĩ trùng nhau đây, vui thật.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. dzậy thì bi giờ Ong nghĩ đến hoa, cây kiểng là vừa, rùi chụp hình đưa lên blog cho giáo coi thành quả lao động nhe!

      Xóa
  7. Một nhà giáo , một dịch giả . Thật tuyệt . Có gì hơn .
    Chúc Giáo thành công hơn nhé

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. lại dịch giả... hehe... giáo đang dịch thiệt mừ!
      cảm ơn anh ghé thăm. Giáo chúc anh đêm bình yên nhe!

      Xóa
  8. Chuyện hay quá Giáo à -niềm vui và hạnh phúc tự tay mình tạo lên nhỉ -

    Trả lờiXóa
  9. Cô Giáo dịch đọc êm tai lắm. Mình thấy trên kệ sách free trong sở có nhiều sách của Binchy. Hôm nào mình sẽ đọc tác giả này. Qua bản dịch thấy hấp dẫn.

    Cám ơn cô Giáo khen. Bây giờ mới thấy Tám dịch rất sượng, đọc không giống văn Việt lắm.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. được chị Tám khen, dù biết là chị muốn khuyến khích giáo thui, giáo vẫn vui lắm!
      nhưng mà giáo rất mê chị Tám dịch mà, có thấy sượng chỗ nào đâu ta!

      Xóa
  10. lâu rồi mới ghé thăm bạn đây, lại được đọc một bản dịch công phu, tuy hơi dài đọc lướt thướt qua thôi, không nắm chắc nội dung, không bình luận gì nhưng trước tiên là chúc mừng bạn đã có thêm một thể loại nữa góp vào trang blog vốn nền nã và rất dễ thương nầy một bông hoa lung linh sắc màu, rất đáng trân trọng, chúc bạn mãi vui, mãi xinh như thế nhé!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. giáo biết mộc và NT là người bận rộn nên ít thích đọc bài dài hơi.
      nhưng được mộc ghé qua là vui rùi mừ! cảm ơn bạn đã chúc mừng.
      giáo cũng chúc mộc luôn vui như trên hình vậy, lúc nào cũng cười tươi tắn lắm!

      Xóa
    2. TRỜI ƠI TRỜI,HAY VẬY MÀ NÓI ĐỌC LƯỚT , ở đâu ra vị khách đáng kính vậy?

      Xóa
  11. Phàm là người thì ai cũng sợ cảnh tịch mịch (kể cả thầy tu). Nên việc chuyển đổi một thói quen một trật tự nào đó, người ta cứ ngỡ rằng không thể, bởi người trong cuộc tự dính mắc vào nó. Nên XH đã có công thức: Quên một người đàn bà ta đã từng thương yêu bằng một người đàn bà khác. Đời như thế đó!
    Giáo dịch hay và mẫu chuyện rất hay!Chúc Giáo buổi tối ấm áp tràn đầy yêu thương!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Hãy tìm quên một người đàn bà bằng một người đàn bà khác!
      Hay lắm anh! có thể lấy làm một status độc đáo đó, hehe...
      Giáo cảm ơn anh đã động viên. Giáo sẽ cố dịch vài bài nữa, chỉ sợ dài quá bạn bè khó theo dõi...
      Giáo chúc anh ngày mới hăng say với công việc mới và khỏe luôn!

      Xóa
  12. truyện hay và người dịch tuyệt vời .cô giáo làng độc đáo thật .

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. hỏng dám, hỏng dám! muội muội xin cảm tạ tấm lòng của đại huynh! hehe... giống phim HK chưa anh ba?

      Xóa
  13. I read this article completely concerning the comparison of most recent and
    preceding technologies, it's remarkable article.

    Feel free to surf to my web page ... Cheap Ray Ban Sunglasses

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Thanks for your caring! I will to surf your web soon!

      Xóa
    2. Nhận xét này đã bị tác giả xóa.

      Xóa
    3. I am so amazed at your talent. Look at your words: "I will to surf your web soon" and your translation.
      Congratulation!!!!

      Xóa
    4. I've nothing but one sincere heart! It's actually: "I will surf your web soon", sorry! hehe... Thank you very much!
      The best for you!

      Xóa
    5. Okay, I've got it. We have one thing in common: the passion for English, may be.

      Xóa
    6. yeah, no talent, just passion!

      Xóa
  14. Em biết thêm một chị Giáo - dịch giả nữa nha ! Like mạnh cho vụ án dịch , địch riết nâng cao tay nghề liền chị hén !
    Em đọc, em thấy có đoạn hao hao , quen quen. Có phải dù chán, dù mệt mõi, không lối thoát, nhưng vì ...quen, vì mọi thứ dây nhợ, ràng buộc xung quanh nên...
    Thôi, chắc cũng chỉ cần sự dồng cảm, cũng đủrồi chị nhỉ. Còn chuyện gì tới, sẽ tới thôi !
    Một ngày vui nha chị iu !

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. hỏng dám nhận dịch giả đâu Thùy ui, cho giáo làm... dịch thiệt đi nhe!
      nói giỡn chứ tụi mình viết blog giống như viết nhật ký chơi chơi dzậy. quá lắm là trình làng trong một nhóm nhỏ thân quen, nào dám múa may nhận là văn thi sĩ hay dịch giả đâu cưng, khéo người ta cười cho thúi óc!
      chỉ mong được Thùy chạy qua chị ơi chị hỡi vài tiếng là vui rùi mừ!
      một ngày mới với niềm vui mới nhe cưng!

      Xóa
    2. Giờ em mới thấy em viết sai, dịch mà em ghi là ...địch mới chít. Khùng quá chị hén !
      Kệ chị, mình dịch vậy riết là tốt hà. Em hồi đó cũng học ngoại ngữ, mà bỏ lâu quá, nhiều khi tập dịch một đoạn nhỏ thui, dịch xong tự cười vì sao mà giống...người Mỹ nói tiếng Việt quá.
      Mai mốt có dịp, chị chia sẻ nữa đi chị. Ủng hộ mạnh lun á !

      Xóa
    3. ừa, mai mốt làm gan dịch nữa réo Thùy qua mở hàng nhe! hehe...

      Xóa
  15. Thật là ngưỡng mộ giáo!
    Huhu...
    Chị hông biết đọc nguyên tác, nên hông cần biết dịch "thoát" hay "không thoát"
    Chỉ cảm nhận một bài viết thật hay, thật triết lý và thật "thiền"
    Hân hạnh được làm bạn với một giáo đa năng, đa tài...
    Giáo nhỉ?

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. chị NT ui! chị làm giáo hoảng đây nè! giáo biết chị rất bản lĩnh thế nào, văn tài thế nào thì mới ở trong nhóm "NT văn đàn" được! Giáo còn đang tiếc mình ko thể nào có dịp được "tỏ mặt các đấng anh hào" đây nè! hehe...
      đừng có làm giáo ốt dột! coi chừng có bữa giáo ra NT len lén nhìn chị ở ngoài chợ đó nhe! hehe...
      chị vui khỏe và viết thêm vài bài về "nó" nữa đi! giáo chờ...

      Xóa
  16. GIao khỏi quá!!! Ngưỡng mộ ghê. CHúc Giao an vui nhé

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. hehe... cảm ơn Bn nhìu nè! Bạn cũng vui nhìu nhe!

      Xóa
  17. Trong khi các "nhà dịch" ở Việt ta đang cãi nhau như mổ bò về các tác phẩm văn học dịch, thì entry (dịch) của giaolang thật can đảm! Nô thích nội dung truyện nhưng lại thấy nó "lý tưởng" quá, khó có trong đời! Chúc giao ngày càng dịch hăng hái nhé!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. cảm ơn lời khen của Bác Nô! giao thấy mình quả là... can đảm thiệt!
      thì bởi quá lý tưởng và là của hiếm nên giao mới chọn mừ! nếu giao dịch tiếp thì dù hay, dở anh Nô cũng chịu khó qua đọc nhe!

      Xóa
  18. Giáo dịch truyện hay quá! Đọc tiếng Việt và mong tác giả là giaolang thì hay biết mấy.(không biết tiếng Anh nên thích đọc tiếng Việt hơn)..hihi

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. làm sao mà giaolang viết hay được như thế anh Trương ui! Anh mà thích đọc là giáo đã vui lắm rồi, hehe...
      Chúc anh ngày mới dzui nhìu nhe!

      Xóa
  19. Hôm nay mới biết Giáo thật giỏi và đa tài đó, chúc mừng Giáo và mong Giáo sẽ phát triển tài năng của mình.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Tài năng gì hả HM? bạn đừng làm giáo mắc cỡ! dịch một truyện ngắn còn dễ hơn viết một truyện hay mừ! Tác giả viết đã hay sẵn rùi, mình chỉ có truyền tải cái hay sẵn đó, có gì là tài giỏi đâu ta!

      Xóa
    2. That is passion, if you don't have it you can't do it well, right?

      Xóa
    3. okay, we both have it!
      you're lovely! good night, HM!

      Xóa
  20. Chiều ghé thăm " DỊCH THIỆT " nhé . Chúc gIáo luôn bình an vui vẻ nha

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Tiếc quá, ko là anh TL mở hàng bài mới cho giáo rùi, hehe...
      cảm ơn anh nhìu nè! chúc anh một chiều bình an!

      Xóa
  21. Câu chuyện có nhiều chi tiét nho nhỏ hay em nhỉ! Người vợ nào cũng ra sức tử té để rồi một số người đàn ong ra sức không tử tế, bất công ghê ắy, chị lắm khi ghét cái độ lượng của mắy bà làm đàn ông họ lấn át.
    Có ngần ấy chữ mà kể được nhiều điều, chị là cứ thích bọn Tây truyện ngắn của họ trí tuệ và nhân văn( thấy có khách nhà Giáo kêu dài...lạ nhỉ?) , em chọn chuyện này để dịch hay đấy, chi tiết chiều mẹ chồng, được lòng bọn trẻ ....Rồi khu vườn- tóm lại ủng hộ Giáo dịch để sang đọc cho sướng.
    P/s: biét uống bột sắn với chanh tươi ko? Sẽ trả công dịch bằng nước mát ắy nhé!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. chờ bà chị pha rồi tập uống thử, hehe... chắc là ngon lắm đây!
      cảm ơn Ong nhe! giáo chúc Ong ngủ ngon nè!

      Xóa
    2. Chị quên ko hỏi: ở trong ấy có trồng cây sắn dây ko? Chanh tươi ( chút thôi) vài thìa bột sắn đá đập nhỏ nước lọc một cốc.......hì ...., à có mùi hoa bưởi nhẹ nữa, vì bột sắn làm sau Tết mùa hoa bưởi mà.

      Xóa
    3. hỏng có trồng sắn dây Ong ui! thỉnh thoảng cũng có người quen đi Bắc về cho ba má, để dành ba má uống, giáo chưa uống bao giờ!

      Xóa
  22. Chị Giaolang dịch truyện này thích quá ta, Cảm ơn chị nhiều!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. giáo cảm ơn bạn đã ghé qua! được bạn thích là giáo vui lắm lắm! cảm ơn lần nữa nè! hehe...

      Xóa
  23. Đến hôm nay mới qua nhà Giáo nè. Thời gian qua tại chị có một số sự cố không vui nên rất lười thăm bạn bè. Giáo đừng buồn chị nha. Hôm nay qua nhà Giáo thấy một thể loại mới nữa cho thấy em Giáo của chị rất năng động...
    Chúc em trở thành dịch giả nổi tiếng trong làng blogsport....

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. chèn ui, giáo đâu có tài giỏi như chị tưởng đâu XK ui! chỉ là thix câu chuyện của đám phụ nữ nhà mình thôi và đồng cảm với tác giả, dù giáo chưa lập gia đình và chưa có ông nào phụ bạc giáo cả, hehe...
      chị em mình ôm nhau 1 cái nè! và giáo bắt đầu chờ chị qua thắm đó nhe! cũng như bữa giờ giáo... ghiền qua nhà chị rùi đó, hehe...

      Xóa
  24. Lâu rồi đọc lại vẫn thích em à,có mấy câu nói cùng em nè: ở một mình dễ chịu lắm ,đọc lại lời com của chị Như Thị thấy hay lắm, mình hơn người ít ràng buộc nhiều thời gian thì thiền đi- toạ thiền nghiêm túc ( học và hành có hướng dẫn nghiêm cẩn) không đơn giản như mọi người nói hay nghĩ nhỉ : nào ăn là thiền đi đứng là thiền làm việc là thiền nó giống giống thôi ko hẳn vậy, học và thực hành nghiêm túc rồi sẽ vận dụng vào đời.....
    Được có thời gian nhiều chút cho chính mình và yên tĩnh nữa tuyệt xiết bao.

    Trả lờiXóa

- Post hình : [img] link hình [/img]
- Post video: [youtube] link youtube [/youtube]