Tác giả: Edith Wharton
Dịch: giaolang
Từ cái bàn họ đã ngồi dùng bữa trưa, hai quý bà người Mỹ tuy đã đứng tuổi nhưng vẫn còn nét xuân sắc đi băng qua tầng thượng nhà hàng Roman và đứng dựa vào lan can.
Mới đầu họ nhìn nhau, sau đó cùng ngắm nhìn quang cảnh ngọn đồi Palatin nổi tiếng và phế tích Forum (ngày xưa từng là trung tâm tài chính và chính trị của thành cổ La Mã), trải dài bên dưới với cùng một cảm nhận, đồng tình tán thưởng sự mênh mông rộng lớn của nó.
Đột nhiên họ nghe giọng nói của một cô gái vọng lên từ phía cầu thang dẫn xuống cái sảnh bên dưới. "Nào, đi theo lối này nè," cô gái không nói với hai người phụ nữ mà nói với một người bạn nào đó. "Tụi mình để các bà mẹ ở lại với đồ đan của họ đi," và một giọng cười trong trẻo đáp lại: "Ồ, nhìn này, Babs, "đồ đan" không có ở đây." Giọng cô gái đầu tiên nói tiếp "Ngẫm ra, chúng ta lẻn trốn các bà mẹ đáng thương của chúng ta không nhiều hơn những người khác đâu..." Tới đó thì khúc quanh của cầu thang đã dập tắt cuộc đối thoại.
Hai phụ nữ nhìn nhau lần nữa, lần này với nụ cười ngượng ngùng và nhẹ lắc đầu, có vẻ lúng túng.
"Barbara!" Bà Ansley thì thầm, có vẻ quở trách một cách kín đáo giọng nói giễu cợt phía cầu thang.
Người phụ nữ kia, bà Slade, dáng vẻ đầy đặn, da ngăm hơn, chiếc mũi nhỏ cương nghị hợp với cặp chân mày đen mạnh mẽ, cười hóm hỉnh. "Đó là những gì bọn trẻ nghĩ về chúng ta!"
Mới cách đây vài tháng, cả hai bà đều goá chồng. Họ giống nhau cả trong cách trao đổi vòng hoa và lời chia buồn, và nhờ vào việc tang chế mà mối dây thân tình được nối lại. Bây giờ, sau khi kết thúc mọi công việc, họ lại tình cờ gặp nhau ở Rome, ở cùng một khách sạn, mỗi người là một nhân vật phụ khiêm tốn của đứa con gái thông minh, xinh đẹp. Một lần nữa, sự giống nhau đó đưa họ lại gần nhau hơn, như một trò đùa của số phận.
Bà Slade nhìn về phía di tích nhà hát cổ xưa Colosseum. Mảng sườn vàng rực của nó bị che lấp trong bóng hoàng hôn tím sẫm, và phía trên là vòm trời hoàn toàn trong suốt, không có chút ánh sáng hoặc sắc màu nào. Đó là giây phút buổi chiều và buổi tối đang giao hoà nhau giữa bầu trời.
Bà Slade quay lại và đặt tay mình lên cánh tay bà bạn. Cử chỉ này quá bất ngờ đến nỗi bà Ansley giật mình ngước nhìn lên.
"Hoàng hôn kìa. Cậu không sợ chứ, bạn thân mến?"
"Sợ à?"
"Sợ cơn sốt Roman hoặc bệnh viêm phổi? Tôi nhớ là cậu đã bị bệnh vào mùa đông năm đó. Vì cậu có một cái cổ rất mỏng manh, phải không?"
"Ồ, may là chúng ta đều đang ở trên này. Xuống bên dưới phế tích Forum, trời sẽ lạnh chết người... nhưng ở đây thì không."
"À, dĩ nhiên là cậu biết vì cậu vốn rất cẩn thận mà."
Bà Slade quay lại phía lan can. Rồi bà nói lớn :"Bất cứ khi nào tôi nhìn xuống Forum từ trên này, tôi cũng nhớ câu chuyện về một bà cô đáng kính của cậu, cậu nhớ không? Cái bà cô nghiêm khắc, khó tính ấy?"
"Ồ, có chứ, cô Harriet. Cô ấy đã buộc em gái mình ra ngoài phế tích Forum sau hoàng hôn để tìm cho được một bông hoa đang nở trong đêm về cho cô ấy ép vào album. Tất cả các cô các bà của chúng ta thời ấy đều có một album bông hoa ép khô."
Bà Slade gật đầu. "Nhưng thật ra cô ấy buộc em gái mình ra ngoài bởi vì cả hai cùng yêu một người đàn ông."
"Đó là một gia đình gia giáo. Họ bảo cô Harriet đã thú nhận tội lỗi vài năm sau đó. Dù sao thì cô em đáng thương cũng bị sốt và chết. Các bà mẹ thường doạ chúng ta bằng câu chuyện này khi chúng ta còn bé."
"Và cậu đã kể nó để làm tôi sợ vào mùa đông khi chúng ta đã ở đây lúc còn trẻ. Mùa đông mà tôi đã đính hôn với Delphin."
Bà Ansley cười gượng gạo. "Ồ, tôi đã doạ cậu sợ thật sao? Tôi không tin là cậu dễ bị sợ hãi như vậy."
"Không thường xuyên, nhưng lúc đó tôi đã sợ. Tôi sợ dễ dàng vì tôi đang quá hạnh phúc. Tôi tự hỏi cậu có biết điều đó có nghĩa là gì không?"
"Tôi, à vâng..." bà Ansley ấp úng.
"Tôi tin đó là lý do vì sao câu chuyện về bà cô khó tính lại gây ấn tượng mạnh như thế với tôi. Và tôi đã nghĩ, không có cơn sốt Roman nào cả, nhưng ở phế tích Forum sẽ có cái lạnh chết người sau hoàng hôn, đặc biệt là sau một ngày nóng bức. Và ở nhà hát Colosseum thậm chí còn lạnh và ẩm ướt hơn nhiều."
"Nhà hát Colosseum ư?"
"Phải, nó rất khó vào bên trong, ban đêm cổng luôn đóng chặt, không dễ gì vào được. Nhưng trong những ngày đó, vẫn có thể xoay sở được. Những cặp tình nhân thường gặp nhau ở đó, họ không thể gặp nơi khác được. Cậu đã biết điều đó phải không?"
"Tôi, ơ, tôi nói như vậy à. Tôi không nhớ nữa."
"Cậu không nhớ sao? Cậu không nhớ cậu đã đi thăm phế tích hoặc một nơi nào khác vào buổi tối hôm đó, sau khi đêm xuống, và bị một trận cảm lạnh rất nặng sao? Cậu đã bảo đi xem trăng lên mà. Mọi người luôn cho rằng chính chuyến đi đó đã làm cho cậu bị bệnh."
Một giây yên lặng, rồi bà Ansley trả lời: "Họ nói thế à? Tất cả chuyện đó cách đây đã quá lâu rồi."
"Phải. Và một lần nữa cậu đã làm được việc cậu mong muốn. Nhưng đó không phải là vấn đề. Tất cả bạn bè đều biết cậu rất thận trọng vì cổ họng ốm yếu của mình và mẹ cậu chăm sóc cậu kỹ như thế... Tôi muốn nói rõ nguyên do căn bệnh của cậu là vì cậu đã ở bên ngoài quá khuya để ngắm cảnh vào đêm hôm đó, có phải không?"
"Có lẽ là vậy. Những cô gái thận trọng nhất thì thường hay vô ý. Nhưng điều gì đã khiến cậu nghĩ về nó vào lúc này?"
Bà Slade dường như không có sẵn câu trả lời. Nhưng một giây sau, bà bùng lên: "Bởi vì đơn giản là tôi không thể chịu đựng lâu hơn nữa!"
Bà Ansley ngẩng phắt đầu lên. Đôi mắt bà mở to và nhợt nhạt. "Không thể chịu đựng cái gì?"
"Tại sao à. Cậu không biết rằng tôi luôn biết rõ vì sao cậu đi ra ngoài à?"
"Vì sao tôi đi?"
"À, cậu nghĩ tôi đang lừa cậu, phải không?Cậu đi ra ngoài đêm đó để gặp người chồng sắp cưới của tôi. Và tôi có thể nhắc lại từng chữ lá thư đã đưa cậu đến đó."
Trong khi bà Slade nói, bà Ansley loạng choạng đứng lên. Cái túi xách của bà, đồ đan và găng tay, bị trượt thành một đống lộn xộn xuống đất. Bà ta nhìn trừng trừng bà Slade như thể đang trông thấy ma.
"Không, không. Không thể nào," bà ấp úng.
"Tại sao không? Hãy nghe đây, nếu cậu không tin tôi. "Em yêu dấu, mọi việc không thể diễn ra như thế này được. Tôi phải được gặp riêng một mình em. Hãy đến Colosseum ngay tối mai. Sẽ có người để cho em vào bên trong. Em không cần phải sợ vì sẽ không có ai nghi ngờ đâu."_ Nhưng lẽ nào cậu đã quên bức thư nói gì sao?"
Bà Ansley đột nhiên trở nên điềm tĩnh kỳ lạ. Dựa vào ghế để đứng vững, bà nhìn bà bạn và trả lời: "Không, tôi cũng ghi nhớ lá thư đó bằng cả trái tim tôi."
"Còn chữ ký? "D.S. duy nhất của em." Phải như thế không? Tôi đã nói đúng. Đó là lá thư đã khiến cậu ra ngoài đêm hôm đó khi trời đã tối mịt, phải không?"
Bà Ansley vẫn nhìn chằm chằm bà bạn. Dường như với bà Slade thì cuộc chiến đang chậm chạp diễn ra ở phía sau cái mặt nạ được kiểm soát rất tốt, đó là gương mặt bình thản của bà Ansley. "Mình không nghĩ là bà ta tự chủ giỏi như vậy," Bà Slade nhủ thầm và lại càng tức tối. Nhưng ngay lúc đó, bà Ansley nói. "Tôi không biết làm sao cậu biết được. Tôi đã đốt lá thư đó ngay lập tức mà."
"Phải, cậu đã đốt, phải vậy thôi, cậu vốn thận trọng mà!" Rồi bà lại cười gằn. "Và nếu cậu đã đốt lá thư đó thì cậu đang tự hỏi làm thế nào tôi lại biết rõ từng chữ trong đó. Phải thế không?"
Bà Slade chờ đợi, nhưng bà Ansley không nói gì.
"À, bạn thân mến ơi, tôi biết bởi vì chính tôi đã viết nó!"
"Sao? Cậu đã viết nó?"
"Đúng."
Hai người đàn bà đứng nhìn nhau trừng trừng trong ánh nắng vàng vọt cuối cùng. Rồi bà Ansley thả mình ngồi phịch xuống ghế. "Ồ," bà thì thào và đưa tay bưng mặt.
Bà Slade căng thẳng chờ đợi một lời nói hoặc một cử chỉ nào khác. Không có gì cả, hồi lâu bà thốt lên: "Tôi kinh sợ cậu."
Đôi tay bà Ansley rơi xuống đầu gối. Gương mặt bà đầm đìa nước mắt "Tôi không thể nào nghĩ được là cậu đã viết lá thư đó. Tôi đã nghĩ, đó là lá thư duy nhất tôi đã nhận được từ anh ấy!"
"Và chính tôi đã viết nó. Phải, tôi đã viết lá thư đó! Nhưng tôi mới chính là cô gái đã đính hôn cùng anh ấy. Cậu có bao giờ nhớ lại điều đó chưa?"
Đầu bà Ansley gục xuống lần nữa. "Tôi không cố biện minh cho mình... Tôi nhớ..."
"Và cậu vẫn cứ đi?"
"Tôi vẫn đi."
Bà Slade đứng nhìn xuống cái bóng nhỏ bé đang cúi gục bên cạnh bà. Ngọn lửa phẫn nộ đã tắt, và bà tự hỏi tại sao bà lại nghĩ mình sẽ hài lòng khi gây ra vết thương không cố ý cho bạn mình. Nhưng phải buộc bà ta tự phán xét mình.
"Cậu hiểu không? Tôi đã biết điều đó, và tôi ghét cậu, rất ghét cậu. Tôi biết cậu đã yêu anh Delphin, và tôi sợ, sợ cậu, sợ nét dịu dàng, xinh xắn của cậu... Tôi muốn cậu phải ra khỏi con đường của tôi, tất cả là thế! Vậy là trong một cơn giận dữ mù quáng, tôi đã viết lá thư đó... Tôi không biết vì sao bây giờ tôi lại kể với cậu."
"Tôi nghĩ là," bà Ansley chậm rãi nói, "bởi vì cậu luôn luôn ghét tôi."
"Có lẽ thế. Hoặc bởi tôi muốn dứt bỏ mọi chuyện khỏi tâm trí mình." Bà dừng một lát. "Tôi vui vì cậu đã huỷ lá thư. Dĩ nhiên tôi không bao giờ nghĩ cậu sẽ chết."
Bà Ansley lại rơi vào yên lặng, và bà Slade, đứng nghiêng mình trên bà bạn, nhận thức rõ về cái cảm giác kỳ lạ của sự cô đơn, của việc bị tách ra khỏi dòng chảy ấm áp của cộng đồng con người. "Chắc cậu nghĩ tôi là một con quái vật!"
"Tôi không biết nữa... Đó là lá thư duy nhất tôi có, và cậu lại nói là anh ấy không hề viết nó."
"À, cậu vẫn còn quan tâm đến anh ấy sao?"
"Tôi quan tâm đến ký ức đó." bà Ansley nói.
Bà Slade tiếp tục nhìn xuống bà bạn. Dường như bà ta tự nhiên co rút lại như gặp phải một luồng gió mạnh, như thể, nếu bà ta ngẩng lên, luồng gió có thể thổi bay bà ta đi như một lớp bụi. Cơn ghen tuông của bà Slade đột nhiên tăng vọt lên lần nữa vì cảnh tượng này. Nhiều năm qua, người đàn bà này đã sống vì lá thư đó. Hẳn là bà ta đã rất yêu ông ấy, và chỉ gìn giữ mỗi ký ức này trên mớ tro tàn của lá thư! Lá thư của người đàn ông đã đính hôn với bạn bà ta. Nếu không phải là bà ta thì ai mới là quái vật?
"Cậu đã cố tìm cách chia cắt tôi với anh ấy, phải thế không? Nhưng cậu đã thất bại, và tôi đã giữ được anh ấy. Đó là tất cả."
"Phải. Đó là tất cả."
"Bây giờ tôi lại mong tôi đã không kể với cậu. Tôi không hề muốn cậu cảm thấy tồi tệ về điều cậu đã làm; tôi nghĩ cậu cũng đã được toại nguyện. Mọi chuyện xảy ra cách đây quá lâu, như cậu nói đó. Ngay khi cậu vừa khỏi bệnh, mẹ cậu đã vội vã đưa cậu tới Florence và làm đám cưới cho cậu với Horace Ansley. Mọi người khá ngạc nhiên, họ tự hỏi sao đám cưới lại được tổ chức nhanh như thế, nhưng tôi nghĩ là tôi biết. Tôi chắc là cậu đã làm điều đó để tránh bị tổn thương. Có thể nói cậu đã đi trước Delphin và tôi. Và việc kết hôn vội vã của cậu đã làm tôi tin chắc rằng thực ra cậu không bao giờ thận trọng cả."
"Phải, tôi cũng nghĩ thế," bà Ansley đồng ý. Bầu trời trong suốt trên đầu không còn một chút ánh vàng nào nữa. Trời đã chạng vạng tối, bảy ngọn đồi đột nhiên tối đen. Những ngọn đèn đó đây bắt đầu lấp lánh xuyên qua tán lá hắt ánh sáng tới chân họ.
Cái góc nơi bà Slade và bà Ansley ngồi vẫn tối và vắng. Một lúc lâu họ không nói gì cả. Rồi bà Slade lại bắt đầu: "Tôi nghĩ tôi làm điều đó như một trò đùa."
"Một trò đùa?"
"Phải, và tôi nhớ đã cười thật to một mình vào buổi tối hôm đó khi nghĩ rằng cậu đang loanh quanh chờ đợi ở đó trong đêm tối, lén lút, lắng nghe từng tiếng động, cố gắng vào bên trong. Dĩ nhiên tôi có hối hận khi nghe cậu bị bệnh rất nặng sau đêm đó."
Bà Ansley ngồi chết lặng từ nãy giờ. Nhưng bây giờ bà chậm rãi quay về phía bà bạn. "Nhưng tôi đâu có chờ đợi. Anh ấy đã sắp xếp mọi chuyện. Chúng tôi được vào bên trong ngay mà," bà nói.
Bà Slade đang đứng dựa nghiêng vụt nhảy dựng lên. "Delphin ở đó sao? Họ để cho hai người vào à?_ A, bây giờ thì chính cậu đang nói dối!" bà dữ tợn la lên.
Giọng bà Ansley vút cao lên và đầy ngạc nhiên. "Nhưng dĩ nhiên là anh ấy đã ở đó. Anh ấy đến là điều tất nhiên mà."
"Anh ấy đã đến? Làm sao anh ấy biết và đến đó tìm cậu? Chắc là cậu đang nói sảng?"
Bà Ansley ngập ngừng, rồi trả lời. "Nhưng tôi đã hồi âm lá thư đó. Tôi bảo anh ấy là tôi sẽ ở đó. Thế là anh ấy đến."
Bà Slade đưa tay che mặt, "Ôi, lạy Chúa. Cậu đã trả lời lá thư đó! Tôi không bao giờ nghĩ cậu sẽ làm như vậy..."
"Đó là điều cậu đã không lường trước, nếu cậu đã viết lá thư đó."
"Phải, tôi đã thiếu sáng suốt vì giận dữ."
Bà Ansley hơi đỏ mặt, và kéo chiếc khăn choàng lông lại phía bà, "Ở đây lạnh rồi. Tốt hơn chúng ta nên đi... Tôi xin lỗi cậu," bà nói, vừa quấn chặt khăn choàng quanh cổ.
Những lời lẽ không mong đợi đã khiến bà Slade đau nhói. "Phải, tốt hơn chúng ta đi." Bà đứng lên cùng chiếc túi xách và khăn choàng. "Tôi không biết tại sao cậu lại xin lỗi tôi," bà lẩm bẩm.
Bà Ansley đứng đó, nhìn xa xăm, hướng về cái khối bí ẩn mờ tối của nhà hát Colosseum, "À, bởi vì tôi đã không phải chờ đợi trong đêm hôm đó."
Bà Slade cười man dại, "Phải, tôi đã bị đánh bại ở đó. Nhưng tôi nghĩ không việc gì phải ghen tị với cậu vì điều đó. Rốt cuộc, tôi đã có mọi thứ; tôi có anh ấy trong suốt 25 năm. còn cậu không có gì cả ngoại trừ một lá thư mà anh ấy không hề viết nó."
Bà Ansley vẫn yên lặng. Lát sau bà quay đi về phía cánh cửa tầng thượng. Bà bước một bước, và quay trở lại, đối mặt với bà bạn thân.
"Tôi có Barbara!" bà nói, và bắt đầu đi trước bà Slade về phía cầu thang.
Dạo này G siêng quá ta , lại dịch truyện nữa , chẳng bù với V , làm biếng quá trời ! Để V mỗi ngày chạy qua nhà G đọc truyện , khỏi viết hehe !
Trả lờiXóanè, nàng ui, dịch truyện cũng là một cách... chữa cháy, cho đỡ chán đời đó nàng à! ai bì với nàng được đi đã đời từ Tây sang Đông, giờ này làm biếng cũng vừa đó, hehe...
Xóacứ qua đi, bổn cô nương sẵn sàng nghênh tiếp! keke...
Ai sướng hơn ? G tự do như mây trời . Vi thì bị cột chân với công việc , không biết bao lâu mới được bay nhảy một lần , vậy mà G cũng phân bì ...
Xóadzậy là Vi ko biết rùi! giáo bị cột cẳng còn chặt hơn Vi nữa. nên cái lần đó là ngoại lệ, là ưu tiên cho Vi lắm đó nhe! đừng tưởng giáo tự do như mây trời. đó là mơ ước cả đời, sợ khi xuống lỗ cũng chưa được đó cưng ui! hic...
XóaVậy là hai chị gặp nhau mà hổng thèm nói cho LC hay về cuộc gặp gỡ đó nha! Ghét quá chừng!
XóaLC đọc hai lần mới hết cái truyện dịch này của Giáo đó.Giáo tài quá!Mà Giáo ơi! Sao những lời thoại Giáo Không gạch ngang đầu dòng cho nó rõ mà phải mở ngoặc kép hoài vậy?
gặp nhau hồi nào đâu! người ta chỉ gặp nhau... trong mộng thui nàng ui! hehe...
Xóasao mà đọc tới 2 lần? ngán quá hả? cỡ này giáo chỉ đọc cái vèo là xong. giáo thì làm cái gì cũng chậm, ăn cũng chậm, người ta quất 2 ổ bánh mì thì giáo mới gặm... có một nửa, hic... sống cũng chậm, người ta biết iu từ... bé, giáo thì... già mới iu, hehe... chỉ có mỗi cái đọc sách là nhanh, ít ra cũng còn 1 cái!
giáo đã nói giáo mới tập dịch mà, nên cái lỗi chung của dân tay mơ là cứ bám theo nguyên tác từng dòng một, hỏng có dám liếc ngang liếc dọc gì hết trơn! hehe... tác giả mở dấu kép thì giáo cũng làm theo mừ! hic...
Ra thế!
XóaBởi lời thoại thường là lời trích dẫn mới phải đóng mở ngoặc kép. Còn thường thì ngang dòng thui. Cái vụ đọc hai lần là vì đọc vào lúc sáng mừ. Chuẩn bị đi dạy mà còn vào đọc vì thấy bài mới đó chứ hỏng phải hay hay dở đâu. Giáo lẫy LC nha!
mới đúng một nửa thui LC à! trích dẫn thì mở dấu kép đúng rùi, nhưng các mẫu đối thoại có 2 lối viết. một là xuống dòng gạch ngang, ví dụ:
XóaCô ấy nói:
_ Hôm nay em mới check mail mà hỏng có thư anh!
hai là mẫu đối thoại ấy ko cần phải xuống dòng hoặc có xuống dòng mà ko cần gạch ngang thì dùng dấu ngoặc kép, như trong bản dịch này vậy!
Cai viec lam dich gia nay thi Nilan day xin dau hang.
Trả lờiXóadịch thiệt chớ dịch giả hồi nào vậy trời!
XóaMới ghẹo có tí xíu thế mà Giáo đã kêu trời rồi, mai mốt ghẹo nhiều hơn Giáo sẽ kêu gì nhỉ? hihihi
Xóaghẹo nhiều giáo sẽ kiu... Ni ui! hehe...
XóaEm ít đọc sách,chả biết ai là ai hết. Nhưng may nhờ có blog, rồi được quen chị, tự dưng được đọc ké truyện dịch nữa. Lời quá trời luôn ! Khỏi tốn tiền mua sách !
Trả lờiXóaThank-cu chị iu nhiều nhá !
hehe... nếu lời quá như dzậy thì... chai hia cho giáo đi Thùy ui!
XóaBất ngờ !
Trả lờiXóamột bất ngờ... dễ thương! hehe...
Xóachưa thấy ai... lì như giáo, tự khen mình trước! hic...
Chiều nóng bức lắm chị ơi, chúc chị trong đó mát mẻ nhé.
Trả lờiXóamát quá trời luôn vì đọc được cái còm của cưng nè! hehe...
XóaNgưỡng mộ Giáo thật đó . " Dịch thiệt " tuyệt vời . Nhờ vậy mọi người cũng được hưởng lợi đấy . Chúc Giáo chiều thật tuyệt vời và có những bản dịch đặc sắc nữa nhé
Trả lờiXóacảm ơn anh TL! giải trí cho anh trong một chiều nóng bức là giáo vui rồi mừ! giáo chúc ở chỗ anh mát mẻ một tí anh ha!
XóaThi thoảng gặp những bản dịch của bạn, thật vui.
Trả lờiXóaCâu truyện trong gió lạnh mà hôm nay trời nóng quá.
.
Chào Bạn!
ước gì được nếm một chút lạnh của thành Rome anh hỉ!
XóaĐọc lần 1: mới được một phần tự dưng nhớ ra cái cách mấy bác gọi không biết là thương vay hay mai mỉa mấy chị lớn tuổi là những cô tiền mãn kinh.....
Trả lờiXóaĐọc lần 2:.....
kệ mà chị! mấy bác thương mới chọc cho vui mừ! mình cứ nhe răng cười hehe là xong phim, hehe...
XóaVậy.
Trả lờiXóaCưới vội sau khi ốm. Một người có ông ấy suốt 25 năm, còn người kia có Barbara. Truyện dịch hay ở chỗ đó- chẳng cần kết luận chỉ kể cái diễn ra.
Hay, gợi chuyện, nếu trí nhớ không suy tàn chị sẽ kể cho Giáo nghe một chuyện ( nếu ta gặp nhau), hì.
Ong lại ốm nữa rùi sao? sao mập mà hỏng mạnh chút nào dzậy? giáo ốm nhom mà cả năm hỏng có đau bịnh cảm cúm gì hết nhe! chắc trời thương, hehe... vừa ốm xong mà đọc cái chiện gay cấn này coi chừng... xỉu, hehe...
XóaOng kể chiện mình hay chiện người? nếu chiện của Ong thì giáo vểnh cả 2 tai, xong giáo sẽ viết thành một bài lâm ly bi đát rùi cho lên blog nhe Ong! hehe...
Ốm tinh thần thôi có mấy chị mấy em chuyên làm thầy thuốc mất công không cho chị rồi, nhanh khỏi thôi. Mập thì mới yếu nhóc ạ( đương nhiên ấy cô giáo ạ...).Đọc mấy câu chuyện của em lôi cuốn chút,, bắt nhau suy nghĩ chút khỏi gần hết rùi.
XóaChị khoái truyện này, đàn bà gì mà nham hiểm nên gậy ông đập lưng ông, bà bạn bị lạnh ốm thì lại được "nếm" chàng.giỏi ở chỗ tưng tửng mà dao kiếm đều sắc ngọt- đáng tức- đàn ông là cái quái gì mà phải giành nhau chứ? Sao không để họ tranh giành đàn bà và mình dược chọn,cứ tự làm khổ lẫn nhau, rồi các ông ấy tít hút đi trước còn ở lại mà đâm thọc nhau- đáng ghét.
đàn bà mình khờ thiệt Ong nhỉ! hic...
XóaVậy theo Giáo người nào hạnh phúc?
Xóako ai hạnh phúc tròn vẹn cả LC ui! con người ta ít khi nào bằng lòng với cái hiện có và họ luôn thấy khổ sở vì hình như mình chưa đạt được ước nguyện... cứ mỗi một mục tiêu đã hoàn thành, họ lại thấy phía chân trời đang ló dạng một nỗi khát khao mới cần chinh phục, và thế là họ lại lao vào...
Xóacó chăng hạnh phúc chỉ là một khoảnh khắc nào đó con người tự thấy bằng lòng, và khoảnh khắc ấy sẽ trôi qua nhanh chóng...
Gì mà ...hạnh phúc ...hạnh phúc trầm trọng thía các nàng?
XóaAi cũng hạnh phúc thì có ấy, Giáo HP vì có ngoại ngữ ( giỏi- hì)dịch cho chị đọc chị thấy happy là Giáo cũng sướng rơn - HP chứ còn gì. nàng Nga thì nấu nấu nướng nướng tuyền món ngon chị xem chăm hơn( làm theo, học tập) vui hơn ....dám Nga bảo không HP vì điều ấy, chị thích hai đứa cô giáo chân thành đáng mến => chị HP, vậy tạm bình luận ba chị em mình đều HP,há điều đó không đủ chứng minh nhân loại đều lắm HP sao!?
ừa thì tụi mình cùng hạnh phúc vậy! hehe...
XóaỒ, từ 2013 cơ đấy....
XóaTrời! G lại cho HB nhìn thấy một lăng kính khác từ Nàng!
Trả lờiXóaNgưỡng mộ và vỗ tay!
G ơi là G!
vỗ lun 2 chưn đi HB! hehe...
XóaKhông biết hôm nay anh NT ngưỡng mộ hay mến mộ Giao nữa! Một nhà văn, nhà thơ, lại một dịch giả. Rất khó để chọn một danh xưng cho Giao. Thôi thì anh NT cứ gọi Giao là Giao như ngày nào Giao nhé.
Trả lờiXóaAnh NT không biết nguyên bản tiếng Anh nhưng Giao dịch thì hay quá còn gì. Giao dừng cười cho cái nhận xét ngây ngô này Giao nhe.
Hôm nao Giao dịch tiếp cho anh đọc nữa đi, anh NT cứ thích đọc truyện dịch của Giao hơn là của người khác, kể cả văn và thơ của Giao cũng vậy.
Chúc Giao vui, tủm tỉm hoài nghen.
anh 6 này lúc nào viết còm cũng cho giáo... thăng thiên hết nhe!
Xóanhưng mà giáo thích đứng dưới mặt đất thui, nên những tước hiệu anh thương mà gán cho giáo xin trân trọng trả lại cho rất nhiều những người xứng đáng hơn!
năn nỉ đó NT à! đừng cho giáo đi tàu bay giấy nữa nhe anh 6! hehe...
Truyện hay thật cô Giáo. Cám ơn đã dịch. Đàn bà ngày xưa yêu và ghen khiếp thật. Nhưng hay ở chỗ Woolf đã thắt mở rất tài tình. Cái kết thúc thật là ngoạn mục.
Trả lờiXóanhững chuyện bên nhà chị thâm sâu hơn nhiều và giáo rất thích!
XóaSáng qua thăm Giao đây, đọc bài xong rồi về. Cafe ngon Giao nhé.
Trả lờiXóaTrời PT ra sao? SG nóng nhưng mênh mang lắm. Chúc Giao khỏe nghen.
ở đây cũng nóng lắm, nhưng được vài trận mưa...
Xóanghe nói SG cũng mưa mà. vậy là anh 6 mát mẻ rùi ha!
Một câu chuyện ngắn, súc tích thật hay. Nhiều khi thật giả lẫn lộn. Sự nhìn nhận của người đời hời hợt sẽ không thể hiểu được bản chất thực của câu chuyện.
Trả lờiXóagiả chân, chân giả! phải là... chân thiệt thì mới đáng quý ha YV! hehe...
XóaCuối tuần bình yên GIÁO nhé . Chúc luôn vui
Trả lờiXóacảm ơn anh TL! giáo chúc anh đêm nay toàn là mộng đẹp!
Xóamột câu truyện hay và người dịch giả tài hoa ..
Trả lờiXóagiáo cảm ơn anh ba đã khen tặng. nhưng giáo vẫn còn xa lắm, chưa với tới được như anh nói đâu! chúc anh vui khỏe!
XóaQua thăm Giáo nè. Câu chuyện cho thấy trong tình yêu con người lắm lúc trở nên nhẫn tâm đối với ....người thân của mình.
Trả lờiXóaChúc dịch thật luôn thăng hoa.
ghen tuông thường dẫn con người tới chỗ mất hết nhân tính, cả đàn ông lẫn đàn bà! nếu ước muốn chiếm hữu của con người ít đi một chút thì người ta dễ vị tha hơn. nhưng khi đã ko còn tình yêu nữa thì liệu cuộc sống chung có đáng cho chúng ta phải ra sức giữ chặt lấy những gì ko thuộc của mình nữa? liệu có nên giải phóng cho nhau để họ tìm đến với tình yêu mới? câu trả lời còn ở phía trước và mãi vẫn chưa giải mã được. có lẽ tùy tính cách mỗi người thôi XK à!
XóaChieu qua con sot thanh Roman
Trả lờiXóaNong nhu lua dot lan tran khap noi
Nong la nong buc qua thoi
Qua tham chi lai thanh thoi mat long
hehe... cơn sốt thành Rome lan tới đây lận sao? nhưng mà nghe nói mưa đều khắp nước rùi mà. chỗ của XV vẫn chưa mưa nên mấy câu thơ có vẻ ta thán dữ ha! thui kệ, chịu khó... tắm cho mát đi cưng. chắc vài bữa nữa là hết sốt rùi, hehe...
Xóatruyện người em dịch sang ta
Trả lờiXóatruyện ta em chuyển sang nhà người dưng
một hôm tôi bước ngập ngừng
nhà người dưng bỗng như từng ở qua ...
truyện người ta dịch coi chơi
Xóatruyện ta ta cất khơi khơi đầu nhà
ai kia ghé bước lân la
nhà ai ai ở, nhà ta ai đừng...
Tác giả nữ, nhân vật nữ (thêm nữa, dịch giả nữ) làm nên một câu chuyện của mê cung đầy nữ tính, cứ mỗi khúc quanh lại thêm một rối rắm mới. Câu kết cuối cùng thật bất ngờ, như một chiến thắng của tình yêu với định mệnh.
Trả lờiXóaMột phát hiện cũng bất ngờ của bác Nô! Tâm hồn nữ giới thường rối rắm, phức tạp, đôi khi chính họ cũng chưa hiểu rõ được mình...
XóaNhững mảng mờ tối bí ẩn của thành cổ Rome được vén lên đã giết chết niềm kiêu hãnh của người vợ và dứt bỏ nỗi mặc cảm trong tim người tình. Mưu mô diệt trừ tình địch của người này vô tình tác thành mối duyên nợ của người kia.
Như bác Nô đã nói"... một chiến thắng của tình yêu với định mệnh."
Chúc Giao buổi chiều vui vẻ hạnh phúc nha
Trả lờiXóadạ, xin cảm ơn lời chúc lành của anh!
Xóagiáo cũng chúc anh tối ngủ thật ngon!
Dạo này thế giới của chúng ta có nhiều nữ lãnh tụ quá giaolang ạ, thiên hạ quên rằng chỉ vì ghen phụ nữ sẽ không ngần ngại thiêu trụ thế giới này nếu có thể! Híc!
Trả lờiXóaBác Cường lo xa quá ha! Hỏng biết nữ lãnh tụ mà ghen thì có thiêu trụi cả thế giới chưa nhưng coi chừng... cái nhà của bác Cường đó nhe! keke...
XóaHic, trước là chấm than
Trả lờiXóaGIờ là ngoặc kép
Đọc hoài không hết
Hoài thương ngủ đây
Hẹn mai đọc tiếp
giáo nha...
Hì hì, chúc ngủ ngon ngon nhé bạn (~_~)
cứ ngủ cho ngoan đi Hoài Thương
Xóarồi mai sẽ ghé sốt thành Rome
sao mãi cứ yêu rồi lại hận
nghìn năm tình ấy làm sao quên!?
Chào Giáo.
Trả lờiXóaAnh Sóng trở về thăm Giáo đây...........
Anh Sóng cứ thế mà tiến lên nhe! Đừng có xìu xìu ển ển như mấy bữa trước, bùn lắm đó, hehe...
XóaGiỏi quá nghen Giáo...
Trả lờiXóagiỏi gì mà giỏi hở nàng
Xóamột vài câu chiện làng nhàng làm vui!
MTB hãy quậy tưng như dạo trước cho dzui đi cưng!
Sẽ quậy và sắp quậy, khg chừng quậy tung cả thế giới rộng lớn này 1 lần cho biết tay rồi ra đi mãi mãi cũng "an lòng" Giáo ha...Hihi
XóaOK, quậy đi bồ tèo, giáo phụ một tay cho, hehe...
XóaChưa đọc nguyên tác nên đọc đỡ truyện giáo dịch vậy! Có lẽ hay hơn nguyên tác (le lưỡi) nhưng đọc muốn mù mắt rồi đây. Yêu, ghen của mấy bà sồn sồn (Ansley,Slade ) này mệt quá !
Trả lờiXóahỏng dám hay hơn đâu anh Trương ui! đừng có ghẹo giáo, hehe...
Xóaai ghen cũng... mệt hết á, đâu chỉ 2 cái bà trong truyện.
yêu chi cho khổ vậy trời! hic...
Chi ơi em túng tiền quá, chị cho em truyện dịch này ..đăng báo kiếm tiền nghe. Chị liên hệ em qua địa chỉ mail andi6869@yahoo.com.vn để "chia" bớt tiền Nhuận bút chứ không em ...nhậu hết đóa! Cảm ơn chị nhiều một truyện dịch hay.
Trả lờiXóahehe... cứ nhậu hết tiền nhuận bút đi, chị hai giáo hỏng có đòi chia đâu.
XóaChị ui, anh nì là ảnh bán than muôn năm rùi đóa. Chị mac-ke-anh đi chị hén ! ( Chọc cho ảnh la chơi cho vui ! )
Trả lờiXóaquan thăm chị đọc lại bài dịch, truyện dịch thường đọc vài lần mới thấy cái hay của nó. Em hay vậy đó chị, đọc lần em...hiểu chết liền á.
Vui vẻ nha chị ui !
giáo cũng đang tính đi... bán than đó Thùy ui! hic...
Xóachúc Thùy ngủ ngon và viết bài thiệt hăng cho giáo đọc nhe! à còn chạy qua phụ... đếm tiền mí Thùy nữa chứ! hehe...
Qua thăm và phát hiện một tài năng! Giỏi quá!
Trả lờiXóacảm ơn anh đã hào phóng ban tặng lời khen!
Xóachúc anh vui khỏe nhe!
Hôm nay trời đã chuyển mát rồi
Trả lờiXóaThành Roman còn đó có sốt không
Để cho chị Giáo còn dịch truyện
Mọi người đọc xem thỏa ước mong.
trời có mát nhưng thành Rome vẫn sốt
Xóabởi quá yêu nên hận cũng ngút ngàn
đọc truyện người cứ ngẫm truyện ta
ngậm ngùi một kiếp phong ba
ngàn năm một chữ tình là dây oan!
Truyện thú vị , chuyển ngữ mượt mà .
Trả lờiXóaNếu có nguyên tác bên dưới nữa thì tuyệt vời đó Giáo .
Chúc Giáo an vui
ở trang blog viết quá dài là bạn đọc ngán lắm anh à! giáo đã phải bỏ bớt một đoạn dài hồi tưởng quá khứ kèn cựa ganh tị nhau của 2 quý bà rùi đó. vậy mà có người còn than dài quá đọc hỏng nỗi. giáo mà đăng nguyên tác nữa thì ui thui, chắc chỉ có mình anh CT đọc hà! hehe...
XóaLâu lâu ngó lại thấy tuyệt thật, có đoạn đời đam mê con chữ đến thế...
Trả lờiXóa