tĩnh lặng
28/11/13
113. Gravel - Mỏ Đá (phần 3)
Tác giả: ALICE MUNRO (Nobel văn chương 2013)
(Nguồn: http://www.newyorker.com/fiction/features/2011/06/27/110627fi_fiction_munro)
Phần 3
Mỏ đá đã đầy ắp tuyết và mưa, đến nỗi Caro phải đi men theo xung quanh nó để đón xe buýt nhà trường. Đó là một cái hồ nhỏ, phẳng lặng và sáng lóa dưới bầu trời trong vắt. Caro hỏi xin mà không có nhiều hy vọng liệu chúng tôi có thể chơi trong hồ được không.
Mẹ nói không có vẻ giận dữ. "Hẳn nó phải sâu đến hai mươi bộ."
Neal nói, "Có lẽ mười thôi."
Caro nói, "Chỉ quanh mép hồ thôi thì không sâu đến thế."
Mẹ nói điều đó đúng. "Độ sâu chỉ giảm chút ít thôi," bà bảo. "Nó không giống như ở bãi biển đâu, chết tiệt. Hãy tránh xa nó ra."
Bà bắt đầu nói "chết tiệt" khá nhiều, có lẽ còn nhiều hơn Neal, với cái giọng bực bội hơn.
"Chúng ta cũng cần giữ con chó tránh xa cái hồ nữa chứ?" bà hỏi ông ta.
Neal nói rằng đó không phải là vấn đề. "Chó có thể bơi được."
Một ngày thứ bảy, Caro xem "Người khổng lồ thân thiện" cùng tôi và chê nó dở tệ. Neal đang nằm trên ghế xô-pha, cái ghế không mở ra được trong phòng ngủ của họ. Ông ta đang hút thuốc, vì không thể hút được ở nơi làm việc nên Neal thường hút vào những ngày cuối tuần. Đôi khi Caro theo mè nheo với ông, đòi hút thử một điếu. Một lần ông ta để cho chị hút thử, nhưng dặn chị không được nói với mẹ tôi.
Dù sao tôi cũng đã ở đó, nên tôi kể với mẹ.
Vậy là có báo động, dù không đến nỗi quá ầm ĩ.
"Anh biết là ông ấy sẽ đưa bọn trẻ ra khỏi đây trong chớp mắt mà," mẹ nói, "Không bao giờ được tái diễn."
"Không bao giờ tái diễn," Neal đồng ý. "Vậy thì đã sao so với việc ông ấy nuôi chúng bằng cái thứ độc hại tồi tệ Rice Krispies?"
Lúc đầu, chúng tôi không hề được gặp ba tôi. Nhưng sau lễ Giáng Sinh, một kế hoạch được vạch ra cho những ngày Thứ Bảy. Sau khi đi chơi về, mẹ thường hỏi chúng tôi có vui không. Tôi luôn nói có, và đúng như thế, bởi tôi nghĩ rằng nếu bạn được đi xem phim hoặc đi xem hồ Huron hoặc được ăn ở một nhà hàng, có nghĩa là bạn đã được vui vẻ. Caro cũng nói vui, nhưng bằng cái giọng ngụ ý rằng không có gì để mẹ phải bận tâm. Sau đó ba tôi đi nghỉ đông ở Cuba (mẹ tôi nhận xét về việc này với chút ít ngạc nhiên và có lẽ tán thành) và ông trở về với sự dao động tâm lý bất thường kéo dài dẫn đến những cuộc thăm viếng sai lệch. Chúng tôi tưởng việc thăm viếng đó sẽ tiếp diễn trong mùa xuân, nhưng cho đến giờ thì không còn nữa.
Sau khi tắt truyền hình, Caro và tôi được cho ra ngoài chơi, như mẹ tôi nói, để có chút không khí trong lành. Chúng tôi dẫn con chó theo.
Khi chúng tôi đã ra ngoài, việc đầu tiên chúng tôi làm là tháo lỏng chiếc khăn quàng mẹ đã choàng quanh cổ chúng tôi. (Thực ra, dù chúng tôi không thể gộp chung hai việc đó với nhau, nhưng khi thời kỳ mang thai của mẹ tôi càng dài ra, bà càng quay trở lại cách cư xử giống như một người mẹ bình thường, thể hiện qua những chiếc khăn quàng chúng tôi không cần tới hoặc những bữa ăn đều đặn. Không còn cách sống đầy ngẫu hứng như đã từng có trong mùa thu.) Caro hỏi tôi muốn làm gì, và tôi nói tôi không biết. Điều này chỉ là hình thức đối với chị nhưng với tôi là thật sự. Vậy là chúng tôi để con chó dẫn đường, và ý muốn của Blitzee là chạy tới mỏ đá. Gió làm gợn mặt nước thành những con sóng nhỏ, và ngay tức khắc chúng tôi thấy lạnh, nên chúng tôi quấn lại khăn quàng vào cổ.
Tôi không biết chúng tôi đã đi lang thang quanh mép nước trong bao lâu, chỉ biết rằng chúng tôi không còn nhìn thấy xe mooc nữa. Một lát sau, tôi nhận ra rằng tôi đang được chỉ dẫn làm điều gì đó.
Tôi trở lại xe mooc để kể với Neal và mẹ tôi một chuyện.
Chuyện con chó đã ngã xuống nước.
Con chó ngã xuống nước và Caro sợ nó bị chết đuối.
Blitzee. Bị chết đuối.
Nhưng Blitzee không có trong hồ.
Cũng có thể nó đã ở trong đó. Và có lẽ Caro đã nhảy xuống cứu nó.
Tôi tin tôi vẫn đưa ra lý lẽ nào đó, theo cái kiểu chị ấy không như thế, bạn không như thế, cái việc đó có thể xảy ra nhưng nó lại không xảy ra. Tôi cũng nhớ rằng Neal đã nói chó không bị chết đuối.
Caro chỉ dẫn cho tôi làm như tôi đã kể.
Tại sao?
Có lẽ tôi đã nói điều gì đó, hoặc có lẽ tôi chỉ đứng đó không chịu làm theo và cố nghĩ ra một tranh cãi khác.
Trong trí nhớ, tôi có thể nhìn thấy chị nắm lấy Blitzee và gọi nó, dù Blitzee đang cố bám vào áo choàng của chị. Rồi Caro giúp nó ngoi lên. Bất ngờ nó phóng lên và chạy nhảy trên mặt nước. Nhưng tôi không thể nhớ lại âm thanh của tiếng nước bắn tóe lên khi chị và con chó, kẻ trước người sau, chạm vào mặt nước. Không có một tiếng nào, dù lớn hoặc nhỏ. Có lẽ lúc đó tôi đã quay lại xe mooc - Hẳn là tôi đã làm như vậy.
Khi tôi nằm mơ thấy chuyện này, tôi luôn thấy tôi đang chạy. Và trong giấc mơ, tôi không chạy về phía xe mooc mà lại chạy ngược về mỏ đá. Tôi có thể nhìn thấy Blitzee chới với bì bõm và Caro đang cố hết sức bơi thật nhanh để kịp cứu nó. Tôi nhìn thấy cái áo choàng vướng víu màu nâu nhạt và chiếc khăn quàng len của chị, thấy gương mặt rạng rỡ của chị và những lọn tóc xoăn hung đỏ bị sẫm lại trong nước. Tất cả những gì tôi làm là đứng nhìn và vui sướng - Không có gì cần đến tôi, sau tất cả việc đó.
Cái việc tôi thực sự đã làm là chạy theo con dốc thoai thoải về phía xe mooc. Và khi đến đó tôi ngồi bệt xuống. Làm như ở đó có cái cổng vòm hoặc một cái băng ghế dài, dù thực ra xe mooc không có những thứ này. Tôi ngồi xuống và đợi việc tiếp theo xảy ra.
Tôi biết điều đó là sự thật. Tuy nhiên, tôi không biết, kế hoạch của tôi là gì hoặc tôi đang nghĩ gì. Có lẽ tôi đang chờ đợi hành động kế tiếp trong bi kịch của Caro. Hoặc trong bi kịch của con chó.
Tôi không biết có phải tôi ngồi đó trong khoảng năm phút không. Nhiều hơn? Ít hơn? Lúc đó trời cũng không quá lạnh.
Một lần tôi đã đến gặp một chuyên gia tâm lý và cô ta thuyết phục tôi - trong thời gian ngắn - rằng hẳn là tôi đã cố mở cửa xe mooc nhưng nó bị khóa. Cửa bị khóa bởi mẹ tôi và Neal đang làm tình và họ khóa cửa để không bị làm phiền. Nếu tôi đập cửa, họ sẽ tức giận. Cô chuyên gia tư vấn cảm thấy hài lòng vì đã dẫn tôi tới kết luận này, và tôi cũng hài lòng. Chỉ trong một thời khắc nào đó. Nhưng tôi không nghĩ rằng đó là sự thật. Tôi không nghĩ là họ khóa cửa, bởi tôi biết có một lần họ không khóa và Caro đi vào và họ cười phá lên vì cái nhìn trên gương mặt chị.
Có lẽ tôi nhớ Neal đã nói rằng chó không bị chết đuối, có nghĩa cái việc Caro cứu Blitzee là không cần thiết. Tuy nhiên tự mình chị không thể hoàn thành trò chơi của mình. Có quá nhiều trò chơi, với Caro.
Có phải tôi nghĩ chị có thể bơi được không? Lúc chín tuổi, nhiều đứa trẻ đã biết bơi. Và thực ra chị đã học bơi từ mùa hè năm trước, nhưng sau đó chúng tôi chuyển tới xe mooc nên chị không học nữa. Có lẽ chị nghĩ chị có thể bơi khá tốt. Và có lẽ tôi tin chắc rằng chị có thể làm được bất cứ việc gì chị muốn.
Cô chuyên gia tư vấn không hề ám chỉ rằng tôi đã bị bệnh khi thực hiện điều Caro sai bảo, nhưng ý nghĩ này đã chợt đến với tôi. Dù rằng nó dường như không hoàn toàn đúng. Nếu tôi lớn hơn, có lẽ mọi việc sẽ khác đi. Lúc đó, tôi còn mong cô ta làm cho câu chuyện của tôi đầy đủ hơn.
Tôi đã ngồi đó trong bao lâu? Hình như không lâu lắm. Và có thể tôi đã gõ cửa. Một lát. Sau một hoặc hai phút. Đúng lúc đó, mẹ tôi mở cửa, không vì một lý do gì cả. Có lẽ là một linh cảm.
Sau đó, tôi bước vào trong. Mẹ tôi đang la lối Neal và cố gắng làm cho ông ta hiểu mọi chuyện. Ông ta đứng đó nói chuyện với mẹ, ôm nhẹ bà, với sự hòa nhã và dịu dàng và an ủi vỗ về. Nhưng đó không phải điều mẹ tôi muốn, bà kêu khóc vùng ra khỏi ông ta và chạy ra cửa. Ông ta lắc đầu và nhìn xuống đôi chân trần của mình. Sự trợ giúp lớn nhất của ông ta - nhìn những ngón chân.
Tôi nghĩ ông ta nói điều gì đó với tôi bằng cái giọng buồn bã trầm bổng. Thật xa lạ.
Ngoài việc đó, tôi không còn nhớ gì nữa.
Mẹ tôi không nhảy xuống hồ. Bà không chuyển dạ từ cú sốc này. Em trai tôi, Brent, mãi đến một tuần hoặc mười ngày sau tang lễ mới được sinh ra, và nó là đứa trẻ sinh đủ tháng. Tôi không biết mẹ tôi đã ở đâu trong khi chờ sinh con. Có lẽ bà được giữ lại trong bệnh viện và trong tình trạng như vậy, bà đã được cho dùng thuốc an thần khá nhiều.
(còn tiếp)
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Đọc xong quỳnh viết lời còm
Trả lờiXóaChuyện còn nên hẫng như thòm thèm thêm !
Chúc G chiều vui !
Rất mong Quỳnh viết lời còm
XóaChuyện còn mong bạn ghé... dòm cái chơi!
hehe... Bạn cũng vui nhe!
Chuyện bắt đầu có chuyện rồi đây. LC chờ đọc tiếp vậy.Truyện nước ngoài thích nhất là đọc mãi vẫn chưa đoán ra được gì. Cười!
Trả lờiXóaỪa, bắt đầu thấy buồn theo nhân vật rùi LC ha! Bắt đầu có bi kịch, và giáo cũng chưa dịch đến phần sau nên chưa biết kết cuộc thế nào. Nhưng hình như truyện của bà nặng về suy tưởng, ít tình tiết gay cấn lắm LC à!
XóaÍt bữa Giáo chịu khó dịch thêm ít về tác giả giới thiệu lên trước đi Giáo. Vài dòng về tác giả tác phẩm để người đọc hình dung.LC thích mấy chuyện kiểu ít gay cấn này mà. Bắt mình phải thật lắng.
XóaMà Giáo ui. Khi học, LC thấy trước khi dịch tác phẩm người dịch cần đọc hết tác phẩm một lần rồi mới định hướng cách dịch chứ Giáo.Như thế mình sẽ hình dung ra tính cách nhân vật, chủ đề tư tưởng và có cách dịch các lời thoại và những câu có hàm ngôn tốt hơn.Giáo thử đọc hết đi rồi từ từ dịch. Giáo sẽ thấy việc dịch nhẹ nhàng hơn đấy. Chờ đọc tiếp nghen!
LC ui, nếu người đọc muốn hiểu hơn về tác giả thì chỉ cần gõ Google thui mà nàng. Giáo có giới thiệu thì giáo cũng sẽ tóm lược từ đó thôi. Thường bạn bè blogger tụi mình ít thích đọc dài lắm. Giáo dịch chia ra nhiều phần như thế này cho đỡ ngán mà giáo cũng đỡ mệt nữa. Còn đọc thì dĩ nhiên giáo đã đọc hết truyện rồi đó LC à, chỉ nói cuội chơi với nàng thui. Đọc nguyên tác để hiểu thôi thì rất dễ và nhanh. Nhưng khi tìm cách chuyển sang một ngôn ngữ khác để coi tạm được một chút, chưa dám nói là dịch hay, thì là cả một vấn đề LC ui. Vậy mới là... "dịch vật", hehe... Nghĩa là có lúc ta phải đánh vật với nó mướt mồ hôi đó nàng à, đôi khi muốn... liệng luôn cho phẻ! hic...
XóaThấm thía ha. Chờ đoạn chót nhen. Cám ơn người dịch.
Trả lờiXóaChị Tám hơi kiệm lời. Giáo cũng rất thích đọc truyện dịch của chị và vẫn mong được chị bày thêm cho giáo. Chị còn ngại giáo chỉ nói bằng miệng mà bụng thì ko thích được góp ý hả chị? Hỏng có đâu, nhờ các anh chị bạn bè chỉ ra thêm nên giáo vỡ ra nhiều điều hay, kể cả lúc giáo tranh luận để bảo vệ ý của mình, giáo thích vậy mà!
XóaMượt mà lắm Giáo ơi! Có hai chỗ nhỏ xíu xiu em đơn cử như ri:
Trả lờiXóa1. "Never again", Neal said agreeably,..."Không bao giờ tái diễn," Neal nói đồng ý.--> Neal đồng tình.
2. Carol said yes, too, but in a tone of voice that suggested that it was not of our mother's business. Caro cũng nói vui, nhưng bằng cái giọng ngụ ý rằng không có gì để mẹ tôi phải bận tâm. --> nhưng bằng cái giọng ngụ ý rằng mẹ thì cần gì phải biết đến điều đó
Hiii... Ý đầu thì em nghĩ "Neal nói đồng ý" không thuận lắm theo văn phong tiếng Việt. Còn ý sau thì khi đọc câu dịch của Giáo em hơi hiểu lầm chút, rằng "mẹ đừng lo", nhưng khi đọc bản gốc thì thấy có vẻ như là: Đó có phải là việc mẹ cần quan tâm đâu, đó chẳng phải việc của mẹ mà.
Giáo khiến em bị cuốn hút vào việc dịch rồi đó, chắc mai mốt em cũng thử, hiii. :">
Rất cảm ơn Nhỏ đã chịu khó đọc cả nguyên tác để giúp giáo tìm ra từ thiệt đắt. Giờ thì chúng ta cùng thảo luận nhe!
Xóa1. Lúc đầu mới đọc, giáo thấy dùng từ "đồng tình" của Nhỏ rất hay nên đã sửa lại từ trưa lận. Nhưng giờ thì giáo thấy vướng nè Nhỏ ui! Văn nước ngoài hay dùng lối nói gián tiếp nên giáo dịch theo đúng nguyên tác theo cách nói thông thường của họ. Nhưng khi chuyển qua tiếng Việt thì đúng là còn cứng, nghe ko hay. Nhưng dùng từ đồng tình cũng chưa lột tả hết hàm ý của nhân vật Neal. Câu nói của Neal có hai câu. Câu đầu ông ta đồng ý nhưng có vẻ miễn cưỡng. Câu tiếp rõ ràng ông ta lộ vẻ cay cú với người cha ruột và vì bị bà vợ la lối trước mặt 2 đứa nhỏ. Bởi vậy ông ta nói đồng ý nhưng ko "toàn tâm toàn ý" chút nào. Thành thử dùng từ "đồng ý" thì đúng nhưng "đồng tình" thì Neal chưa chịu "đồng tình" đâu. Có phải ko Nhỏ?
2. Cái câu sau Nhỏ đề nghị lột tả được hết cái ngụ ý của Caro. Nhưng lối nói đó với mẹ thì hơi... nặng nề Nhỏ à! Câu của giáo tuy có thể làm người đọc hiểu chưa sát ý nhưng nó... nhẹ nhàng hơn, phù hợp cách nói của một đứa bé gái với mẹ hơn, phải ko?
Vậy thì giáo bỏ bớt chữ "nói", chỉ dùng từ "đồng ý" cho nó bớt sượng. Giáo cảm ơn Nhỏ lần nữa và rất mong Nhỏ tiếp tục chịu khó thảo luận với giáo để tụi mình rút được những điều hay nhe Nhỏ. Giáo cũng rất ủng hộ nếu Nhỏ tham gia vào cái công việc... "dịch vật" này để tụi mình có dịp giúp nhau nâng cao trình độ cái môn tụi mình ưa thích và có cơ hội tiếp cận những tác phẩm văn học nước ngoài có giá trị. Giáo chờ nhe bậu! Chúc Nhỏ tối nay ngủ ngon nhe! hehe...
Tui ganh tị rồi nè! Tối ni tui học anh dăn. Cười!
XóaHọc đi LC. Học chưa bao giờ là muộn cả nếu mình say mê. Không có sự say mê thì không ai đi bỏ thời gian ngồi ôm đầu để nghĩ cho ra một từ hoặc một câu thiệt đắt.
XóaNhứt trí hết Giáo ui!
Xóa@LC: Tui mở lớp dạy Anh zăn nề, ai đăng kí hông? ;))
Cảm ơn Nhỏ lần nữa nè! hehe...
Xóacòn phần nào nữa cho tôi
Trả lờiXóadẫu là sỏi đá cũng ngồi lại xem
bi chừ bận rộn ủ men
thơ dăm ba chữ nên quen còm rồi ...
cảm ơn mộc đã viết còm
Xóacảm ơn người đã chịu ngồi lại xem
thôi thì mộc cứ ủ men
khi nào thành rịu giáo bèn... qua xin... hehe...
"Dịch Thiệt"...ơi, càng đọc, người đọc, càng cảm nhận rõ nét văn phong chuyển ngữ ẩn đầy sự mềm mại uyển chuyển tinh tế lắm lắm!
Trả lờiXóaTranh thủ một tí giờ trưa, thử một chút “hội ý”, Giáo nghen:
- “I can see Blitzee floundering around and Caro swimming toward her, swimming strongly, on the way to rescue her …(Tôi có thể nhìn thấy Blitzee lội bì bõm và Caro đang bơi về phía nó, bơi một cách mạnh mẽ để kịp cứu nó…)”
Giáo ơi, nên chăng?
1/ “lội bì bõm”, có thể chuyển thành… “chới với thì thụp”, or “chới với nhấp nhô”, or “loạng choạng nhấp nhô”, or “chới với loạng choạng”?
Bởi, “bì bõm” là từ TƯỢNG THANH, e là, chưa thật liền mạch hợp lý ngữ nghĩa trong câu với động từ THẤY (see) ở trước; hơn nữa, “lội bì bõm”, tự thân ngữ nghĩa, không diễn đạt cũng như không đặc tả ngữ cảnh đang bị…đuối nước (đang bị…chết đuối)!
2/ “bơi một cách mạnh mẽ”, có thể chuyển thành…” cố bơi hết tốc lực”, or “cố bơi hết sức lực”?
Vậy, nên chăng?
- "Tôi có thể nhìn thấy Blitzee đang chới với thì thụp và Caro đang cố bơi hết tốc lực về hướng ấy để kịp thời cứu nó..."
Tùy Giáo, ấy nhé!
Giáo luôn chờ anh Sơn chỉ cho giáo những câu hoặc từ chưa đạt lắm sau mỗi phần dịch. Nhờ đó giáo cảm thấy vững vàng hơn và tự tin hơn một chút để dịch phần kế tiếp. Bây giờ thì giáo xin phép sư phụ cho giáo nói lên ý của giáo nhe!
Xóa1. Nếu "bì bõm" chỉ đứng một mình thì nó chỉ diễn đạt phần âm thanh, nhưng nếu có thêm từ "lội", "lội bì bõm" thì đó là một động từ diễn tả hành động và có thể thấy được bằng mắt thường. "Lội bì bõm" còn được chỉ lối bơi của người ko được thành thạo, mới học bơi hoặc chưa biết bơi mà chỉ biết đập tay đập chân, tạo nhiều âm thanh đập nước mà ít hiệu quả. Nhưng đúng như anh Sơn chỉ ra, nếu chỉ dùng từ "lội bì bõm" như giáo thì chưa đặc tả được cảnh người hoặc vật sắp chết đuối. Còn những từ anh Sơn đề nghị như "chới với thì thụp" hoặc "chới với nhấp nhô" hoặc "loạng choạng nhấp nhô", "chới với loạng choạng", giáo thấy vẫn chưa lột tả hết cảnh chết nước. Vậy giáo đề nghị từ "chới với bì bõm", được hong anh?
2. Đúng là giáo bị cái tật của người mới tập dịch, hay bám quá sát nguyên tác thành ra đôi khi chưa hay. "bơi một cách mạnh mẽ" cũng có nghĩa là bơi mạnh, bơi nhanh hết sức có thể để kịp cứu người hay vật sắp chết đuối.
Vậy giáo sẽ sửa lại thế này anh coi được ko nhe!
- "Tôi có thể nhìn thấy Blitzee chới với bì bõm và Caro đang cố hết sức bơi thật nhanh để kịp cứu nó."
Anh đọc lại chỗ đó giùm giáo coi nó suông sẻ chưa nhe anh. Có gì anh chỉ lại cho giáo nhe!
Cảm ơn anh Sơn nhiều lần nữa nè!
Đọc comment, thấy thích thú lắm Giáo!
XóaNhưng trước tiên, phải tuýt còi Giáo một cái mới được, đó là… hỏng nên có chuyện “sư phụ sư phiếc” gì gì ở đây nghen Giáo! - OK?
Vâng, chỉ có chân tình trao qua đổi lại, thì, bất chợt tự nhiên, ta mới bật vỡ òa ra được những từ ngữ đúng chính xác ngữ cảnh muốn diễn đạt mà đôi lúc ta cứ ngỡ là…bí rị!
- "Tôi có thể nhìn thấy Blitzee chới với bì bõm và Caro đang cố hết sức bơi thật nhanh để kịp cứu nó."
Giáo ơi, mình đồng thuận với ý câu của Giáo!
Nhưng, mình “bày đặt” thêm thêm một chút chút “hội ý”, nữa nghen:
Cái từ “chới với”, mà mình gợi ý ở comment trên, giờ ngẫm lại, nó hợp trong ngữ cảnh “Người đuối nước” hơn; bởi, “chới với” sẽ gợi cho ta hình ảnh 2 cánh tay nạn nhân đang đuối nước giơ cao khỏi đầu cuống quít quơ quẫy lia lịa …
Nhưng, ngữ cảnh trong truyện lại là…Blitzee, mà Blitzee thì không thể giơ 2 “cánh tay” lên được; vì vậy, nên chăng, ta có thể dùng cụm từ…”chấp chới bì bõm”?, or ”chấp chới hẫng hụp”?
Mình "bày đặt" gợi thêm chút chút; nhưng,Tùy giáo, đấy nhé!
Thui kệ nó anh Sơn à! Giáo thấy từ "chới với" của anh là hay nhứt rùi đó. Cũng có thể dùng một từ nhân hóa cho loài vật mà anh.
XóaCòn giáo thì cứ thix lâu lâu kiu anh bằng... sư phụ, hehe...
em thích cách dịch " chới với hẫng hụp " của anh Sơn nè. Vừa có vẻ gì đó vội vã ( đang cứu người mừ ), vừa tả được cái vụng về của người không chuyên nghiệp bơi lội.
XóaToàn là cao thủ hội tụ. Có vậy mình mới học ké được nhiều chị giáo hén !
Phát biểu cảm nghĩ sau khi đọc hết truyện chị ơi. còn giờ thì... chờ hồi sau sẽ xử. Hì hì
hehe... từ này là nói về con chó, hỏng phải con người cưng ui! chờ đọc hồi cuối nhe!
XóaNhưng ngày cuối tuần thật nhiều bình an và vui nha Giáo.
Trả lờiXóaCảm ơn MTB nhe! Ngày cuối tuần này giáo lại phải lo dịch phần cuối, hỏng có bình an chút nào hết bồ tèo ui! hic...
XóaCó một cái gì đó mơ hồ ,chầm chậm ,mệt mỏi...
Trả lờiXóaBà nhà văn này chuyên dẫn nhân vật đến bi kịch, rùi bỏ người ta lại trong đó, ko có lói thoát anh ui!
XóaĐợi đủ đọc một tua luôn giaolang nhé.
Trả lờiXóaMà nay tính kiếm thêm bằng con đường dịch thuật hở giaolang?
Nếu vậy Aqa đề nghị dịch kiểu phóng tác nhanh và đã đời hơn :))
Đang dịch đoạn kết nè anh Aqa ui. Mà dạo này ít thấy anh tung hoành trên blog như trước nữa nhe. Bận lắm hở anh?
XóaKiếm thêm cái gì đâu chớ, chẳng có tiền mà cũng chẳng có... tình! hic...
Dịch phóng tác sợ bà Alice rượt quánh lắm! huhu...