tĩnh lặng
13/7/14
158. Chợ quen
Cứ sợ bị cười nhạo khi nói rằng ra đi cô sẽ nhớ... cái chợ!
Chợ là nơi tập trung mọi thứ trên đời, các sản vật bày bán và cả mọi giá trị đạo đức, nói chung là... tả pín lù! Nhưng cô đã quen với cái chợ này vài chục năm nay, còn trước cả khi quen người yêu đầu tiên! Má cô kể rằng đâu lúc cô 6,7 tuổi gì đó, ông chú nghệ sĩ đã đẩy cô lên hát trong ngày khai trương chợ (có màn văn nghệ nữa, ghê thiệt! hehe...)
Chợ khá đông đúc và là chợ đầu mối, quy tụ dân cư các vùng quanh đó. Thứ Bảy và CN thì chen chân không lọt! Và có gần như đủ các mặt hàng, thiết yếu lẫn xa xỉ. Cái đáng nói là cô quen hầu hết các sạp hàng trong chợ, kể cả những người thường xuyên đi chợ mua bán. Có gì lạ đâu, cô giáo gặp phụ huynh mà! Kể cả những người lạ hoắc khi chào cô, biết ngay là phụ huynh của một em nào đó, trong một năm học nào đó, sao nhớ nỗi!
Có một lần, ra tới chợ rồi, khi phải trả tiền cho món đầu tiên vừa mua, cô mới biết đã bỏ quên bóp tiền ở nhà, hic... Không lẽ chạy về! Vậy là cô làm liều đi một vòng chợ, mua đủ các mặt hàng trong ngày, tới hàng nào cũng nói thiệt quên mang theo bóp tiền, ai cũng cười xòa và cho cô... ghi nợ! hehe... Đi chợ mua đầy đủ các thứ mà hỏng có đồng nào trong túi, kể lại với bạn, ai cũng bảo nói xạo! hic...
Cô cũng quen cái kiểu trả giá vài ngàn với một nụ cười. Hình như người mua không trả giá, thì người bán cũng... không vui! Giống như hồi nhỏ chơi đồ hàng, cũng bày ra đủ thứ hàng giả bằng hoa lá cành, và cũng tập trả giá qua lại với nhau, đó cũng là một nét đặc trưng của... văn hóa chợ.
Cô quen một chị chuyên gánh nước thuê cho các sạp hàng. Thỉnh thoảng đang gánh nước, chị lại lên cơn động kinh, thế là cả góc chợ nháo nhào, người bấm huyệt, người thoa dầu, rồi tìm một chỗ trống nào đó trong chợ cho chị nằm nghỉ ngơi, lát sau tỉnh, chị lại tiếp tục gánh nước! Chút tình người ngày càng hiếm hoi, thỉnh thoảng vẫn lóe lên ở cái nơi hỗn tạp, khiến cô chạnh lòng!
Cô cũng mê hàng cá. Những con cá tươi xanh, còn dính cát, có con vẫn còn ngáp ngáp, đủ loại, làm cô mê mẩn. Bạn hỏi sau này hết dạy học, thích mở sạp hàng nào trong chợ để bán cho vui, cô nói tui thích... bán cá! Bạn cười ha ha, tưởng cô nói trạng! hic...
Những nụ cười, những câu chào mời í ới gọi cô khi đi ngang, kể cả chuyện bị níu áo để phân bua nhờ cô giáo xử cho những vụ va chạm nhỏ giữa các chủ hàng trong chợ, đó cũng là những niềm vui nhỏ trong ngày. Cô hòa mình một cách tự nhiên vào không khí chợ. Có khi không mua gì, cô vẫn đi rảo một vòng, trầm trồ trước những hàng rau quả tươi ngon từ nhà quê đem xuống, hoặc ngồi thiệt lâu vọc những con cá mới từ biển đưa lên, thích nhất cặp mắt cá trong veo như đang nhìn cô dò hỏi...
Khi xa chốn này, cô biết mình sẽ còn rất lâu mới bớt nhớ cái chợ thân quen, và cũng sẽ lâu như thế, để cô quen dần với cái chợ mới, lạ lẫm, ngập ngừng trước những sạp hàng mới, những con người mới, càng thấy thiếu vắng nụ cười thân tình, ánh mắt ấm áp, với câu chào đúng kiểu chợ quê!
Ôi, cái chợ của tui, chưa xa mà đã thấy nhớ! hic...
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Nhỏ được tem zàng nha! Mà hôm nay Giáo viết về cái chợ, yêu quá là yêu đi. Nhỏ còm sau, sợ còm dài mất tem ! Hiiii.
Trả lờiXóaNhỏ đang siu tập tem zàng hả? Phải chi zàng 24 là tụi mình... thi chạy marathon! hehe...
XóaNhỏ có hay đi chợ ko? Hay thường gởi mua giùm vì bận bịu quá?
Nhỏ đi chợ chứ, bận thì xã Nhỏ đi. Nhỏ yêu những chợ quê lắm, nên đọc bài này thích mê :x
XóaVâng! Chợ VN như mang cả một cái hồn của người dân mình ắp trong đó nên khi lỡ xa rồi nhớ lắm G ơi! Ồn ào náo nhiệt nhưng vẫn tồn tại nét đặc trưng của nền văn hóa dân tộc VN. Cười nói xõa xồ, trả giá đốp chát nhưng vẫn đầy ắp những nụ cười thân thiện. HB bây chừ cũng quá nhớ cái chợ chồm hổm mỗi sáng và mỗi chiều gần nhà bên VN lắm. Rau củ xanh tươi vừa mới cắt, hái mang ngay ra chợ bán... Mua về thì ôi thôi tha hồ mà....sướng nhé!...Kể tới đây, lại thèm nồi mắm đồng với rau xanh của chợ mình quá rồi....hic hic...
Trả lờiXóaGiáo biết HB đang buồn nhớ quê nhà lắm. Thui thì chịu khó ở với con cho đến khi chúng lớn, tự lực được thì bạn lại dzìa quê dưỡng già! hehe...
XóaKhông thể nào quên được chợ... chắc chắn thế bởi nó là một đặc trưng của thế giới loài người, và nhất là chợ quê.
Trả lờiXóaBài viết hay lắm, như là nhập tâm, Giáo à.
Cảm ơn anh Sóng đã chia sẻ. Chợ quê tuy nhỏ nhưng dễ mua hơn những chợ lớn anh à, hàng lại rẻ và tươi ngon hơn.
XóaAnh vẫn nhớ mãi cái tuổi hình như là 5 hay 6 tuổi gì đó ( chắc hổng ai tin) được đi chợ tết ở quê. Trời ơi, như là một thiên đường vậy.!!!
XóaVâng, ngày nhỏ mà được dẫn đi chợ Tết là mê lắm anh Sóng à! Giáo biết anh nhớ rất dai mà! hehe...
XóaMà,"thích nhất cặp mắt cá trong veo như đang nhìn cô dò hỏi.."phải là người yêu biển và yêu người lắm lắm !
Trả lờiXóaVâng, Giáo sẽ sống gần biển cho đến hết đời. Giáo mê ăn cá hơn thịt mừ!
XóaSao anh HHP ko bịnh luận bóng đá nữa?
Siêu thị, với không gian hiện đại, máy lạnh, những tủ kệ bày hàng hóa... thì cái siêu thị nào cũng giống cái siêu thị nào. Nhưng chợ thì lại khác, nhất là những chợ quê, nơi xa, chợ không chỉ là nơi người ta mua bán hàng hóa, thực phẩm nữa, mà còn là nơi gặp gỡ, thậm chí trao đổi, tiếp nhận thông tin... Chợ VN có cái đặc thù riêng như thế...
Trả lờiXóaCho nên ngày xưa khi đi xa, người ta thường nhớ đến chốn chợ quê...
Đúng đó anh Phạm! Siêu thị tuy nhìn có vẻ hiện đại, sang trọng, nhưng đa số là hàng đông lạnh, ko tươi ngon bằng chợ thuần túy của người Việt. Chỉ thuận tiện cho những bà nội trợ quá bận bịu, ít có thì giờ rảo chợ.
XóaMỗi sáng ra chợ(vợ quỳnh buôn bán trong chợ) là nghe những thông tin mới hổi vừa thổi vừa nghe luôn...
Trả lờiXóaHình như G sắp phải chuyển chỗ ở.Chúc sẽ có nhiều cái mới nơi chốn mới !
Hay lắm bạn à! Có tin nóng hổi là chỉ mới đến đầu chợ đã nghe râm ran. Mình mà ngồi nhà thì chắc gì biết được, nhất là tin ở ngay địa phương.
XóaVâng, Giáo sắp chuyển chỗ. Dù muốn giấu nhưng nó cứ lộ ra trong những bài viết, ko nín được, hehe...
Nghe Giao kể tự nhiên anh thích làm thầy giáo để ra đường gặp được nhiều người quen, hehe... Mà quên, anh không đi chợ thì làm gì có người gặp hả Giao, thế mà cũng mong, hehe...
Trả lờiXóaThì anh 6 đã là thầy giáo rùi còn tiếc nuối nỗi gì hở trời!
XóaCho tui đi chợ zới! Nhưng tui hổng biết mặc cả đâu nha!
Trả lờiXóaTrả giá hay lắm à nhe LC!
XóaCái này bớt cho tui... 1 ngàn được hong dzị? hehe...
Hỏng có được cô à, tui lời hỏng có bao nhiêu mà bây giờ cái gì cũng mắc mỏ. Nhưng mà với cô giáo thì tui bớt, cô giáo nghèo... giống tui mà! hehe...
Thấy chưa, nhờ trả giá mà ta có được một đoạn hội thoại ngắn nhưng đầy tình người. Còn ko trả giá thì chỉ trả tiền rồi đi, nó hỏng có dzui chút nào cả!
Nàng học đi nhe! hehe...
Hehe... Chị cũng là một "kẻ chợ" đây nè Giáo!
Trả lờiXóaNhưng thường được nghe phê bình là "cái thứ lết chợ" chứ hông có được thông cổm như Giáo đâu!
Cho nên đọc bài của Giáo thấy được an ủi ghê nơi!
Người "kẻ chợ" bản lĩnh đầy mình đó nhe! Cỡ Giáo mà ra chợ buôn bán thì lóng nga lóng ngóng, chỉ có... cụt vốn thui! hic...
XóaChợ dễ thương thế nàng ơi, ở chỗ tớ, quên mang theo ví là...về luôn í, hic hic. đọc mới thấy chợ quen thật thấm đẫm tình người, đơn giản, mộc mạc, đơn sơ thế thôi...
Trả lờiXóaCó lẽ chợ quê nào cũng thế bạn à! Chợ ở các thành phố lớn như chỗ Violet ở thì ko giống vậy. Chúc bạn ngày mới tốt lành!
XóaHồi em ở Gò công, chỡ GC cũng có một bà gánh nước hay bị động kinh, mỗi lần bả lên cơn , người xúm lại lấy đũa cho vào miệng, kẻ vắt chanh... Tự dưng đọc bài chị viết em chợt nhớ tới bà ấy. Không biết giờ còn sống không nữa.
Trả lờiXóaCó một điều là dù đi siêu thị sạch sẽ hơn nhiều, em vẫn không thích bằng đi chợ. Nơi ngoài buôn bán, còn có cả cái tình khi quan tâm hỏi thăm, cho thiếu tiền, khuyến mãi thêm cọng hành, trái ớt, cân giác thêm cho một tí...
Giá như ở gần, sáng sáng em qua đèo chị Giáo đi chợ chắc dzui lém hén !
Đúng đó Tám à! Các chợ nhỏ lúc nào cũng vui, cũng ấm áp hơn.
XóaGiáo mà được Tám đèo đi chợ thì cái xe đạp nó khóc nhè! hehe...
Chợ trong ánh mắt Giáo sao trở nên dễ thương vậy ...
Trả lờiXóaCó lẽ Giáo có cái khả năng đặc biệt là phát hiện được ngọc quý lẫn trong đá sỏi, hehe...
XóaEm bé thật dễ thương. Chợ mà còn được nhớ như vậy đến chừng người yêu hay chồng thì nhớ đến mức nào?
Trả lờiXóaEm bé này cũng đã là... lão bà bà rồi đó chị Tám ui! hic... Không hiểu những bài viết của Giáo... nhẽo đến độ nào mà ai cũng tưởng Giáo còn bé lắm, phải chi mình còn bé thiệt! huhu...
Xóa