tĩnh lặng

tĩnh lặng

22/2/17

nhìn từ phía sau...


Cô đặc biệt thích những bức ảnh hoặc tranh vẽ người từ phía sau lưng. Những bức ảnh chỉ thấy phần sau lưng một người mang đầy vẻ bí ẩn. Nó gợi sự tò mò và kích thích trí tưởng tượng ghê lắm. Nó khiến người xem tự đặt cho mình một lô câu hỏi về... cái lưng đó. Cỡ tuổi nào, gương mặt ra sao, đẹp hay không được đẹp, vì sao họ lại chỉ chụp phía sau lưng, họ muốn giấu điều gì, giấu ánh mắt khắc khoải hay giấu đi một gương mặt bất toàn... đó là ý muốn của nhân vật hay là ý của tác giả bức ảnh...

Nhìn từ phía sau một người, là ta với họ đang cùng chung một hướng nhìn, về phía trước. Chỉ có điều, ta nhìn họ, còn họ đang nhìn đi đâu? Người đi theo sau có mục đích, còn người đi trước, họ đang hướng về cái gì? Trong cuộc đời, ta có thể đi song song cùng ai đó. Cũng có thể suốt đời, ta chỉ dõi theo sau họ, âm thầm theo từng bước chân họ mà chẳng biết rằng ta đang đi về nơi vô định...

Nhìn từ phía sau một người, có cả niềm đau lẩn khuất cùng một câu hỏi lửng lơ... Có khi nào họ... quay mặt lại không? Để ta với họ có thể cùng tiến tới gần nhau, để không là cuộc dõi theo vô vọng...

Nhìn từ phía sau, ta không thể thấy được sự tàn phá của thời gian, không thấy được những dấu hằn của một cuộc đời sóng gió, không thể chạm tay vào và mãi mãi chỉ là... ảo ảnh!

Có lẽ nhờ những ý nghĩ kỳ khôi này mà cô đã có được một truyện ngắn, trong đó nhân vật chính là một... cái lưng! :)



19/2/17

thà đổi màu xanh lấy hương nồng...


Ai chẳng có một thời xanh xưa. thời tuổi trẻ sôi nổi, bồng bột, nhiệt thành, cứ lao về phía trước, không hề ngoái đầu nhìn lại... Cái thời sống hết mình với tất cả những gì mình có, không biết giữ lại, tưởng như đời là bất tận niềm vui...

Tuổi trẻ đầy hấp lực, đầy nhiệt huyết cống hiến nhưng có gì đó cứ trượt qua, như giọt nước mưa trôi tuột qua kẽ lá. Nó thiếu cái đằm thắm, nhẹ nhàng, để có thể lưu giữ lâu hơn những cảm xúc đầy ắp của cuộc sống bộn bề. Nó cũng đổi thay từng ngày theo sự thay đổi đến chóng mặt của vòng xoáy cuộc đời. Nó khiến ta có thể khóc đó và cũng cười ngay sau đó, khi còn cả ngấn nước mắt trên má... Ôi tuổi trẻ dấu yêu!

It ra một lần, ai cũng tiếc nuối thời thanh xuân, thơ trẻ. Và cũng hơn một lần, ta thầm than vãn khi tuổi già đang đến. Cùng với gối mỏi chân chồn, là những đêm khó ngủ, là những hoài niệm xa xôi, có khi là mối tình đầu thơ dại vẫn mãi ray rứt ở một góc nào đó tưởng đã phủ kín rêu mờ... 

Nhưng cùng với thời gian, một thứ hương lạ, kín đáo, không phô diễn, sâu lắng đến khôn cùng trong những ánh mắt không còn lung linh nữa. Nó tỏa lan trong những mái đầu chớm bạc, những đôi tay run rẩy tìm nhau... Một thứ hương nồng nàn sâu kín, không phải ai cũng có thể nhận biết. Nó có thể cho ta cảm giác hạnh phúc đằm sâu, dù là muộn màng. Có lẽ là một sự đền bù cho những mất mát, tổn thương đời người gánh chịu. Chẳng thế mà nhạc sĩ Nguyễn Đình Toàn đã viết nên câu cuối cùng trong một ca khúc "... thà đổi màu xanh lấy hương nồng! "



16/2/17

trăng muộn


Có mấy ai mất công sức để chờ đón trăng mười tám? Hầu như nó bị lấn át bởi vẻ tròn đầy rực sáng của trăng 16, 15. Vẻ đẹp lung linh, huyền ảo của đêm trăng tròn đã làm hao tốn biết bao giấy mực của giới văn nghệ sĩ từ bao đời. Và ngay cả những con người đời thường như chúng ta, không biết bao lần đã bị mê hoặc trong ánh vàng vằng vặc của nàng Trăng....

Vậy mà vẫn có người đang đợi trăng 18. Cho đến lúc đường phố vắng tanh, không xe cộ, không bóng người. Chỉ còn tiếng sóng rì rầm xa xa, còn tiếng gió khẽ khàng lay lay cành lá, vầng trăng muộn mới thong thả lách qua đám mây mỏng, thả nhẹ xuống trần gian thứ ánh sáng huyễn hoặc như mộng ảo...

Không sáng rực huy hoàng, nhưng với những ai chỉ có cơ hội ngắm nhìn trăng muộn, ta vẫn có thể đắm mình trong một thế giới khác, như chỉ còn có trăng và ta, không một ai khác trên đời hiện hữu. Một vầng sáng đằm thắm dịu dàng vẫn đủ sức lay động vạn vật giữa cơn tỉnh thức mơ hồ, như sự giao hòa giữa trời và đất, miên man không có điểm dừng, không phân ranh giới...

Có lẽ đó là sự tưởng thưởng của tự nhiên cho những ai có thể nén lòng chờ đợi, để có thể tận hưởng dù chỉ là chút hương muộn.

Muộn màng và chờ đợi, tự nó đã mang ý nghĩa của khắc khoải, gieo neo...



14/2/17

mạn 6


Dường như mọi vẻ đẹp trên đời đều mong manh, dễ vở, khó níu giữ.

Hoa cỏ khoe hết sắc hương rồi sẽ héo tàn, có loài hoa còn chỉ được mỗi một ngày rạng rỡ.
Nét đẹp người phụ nữ cũng vậy. Có cố công gìn giữ đến đâu, có nhờ cậy những vật ngoại thân để che phủ dấu thời gian hay nhờ dao kéo chỉnh sửa, một lúc nào đó rồi cũng sẽ tàn úa...
Một mối tình đẹp, tưởng rằng bất tử, cũng dễ tan vỡ qua những sóng gió cuộc đời, có khi còn gây tổn thương nặng nề cho những người trong cuộc.

Vẫn biết rằng không hề có điều gì vĩnh viễn với thời gian. Vẫn biết cuộc đời hữu hạn, ngắn ngủi. Sống đã đủ để biết rằng những ngày vui đếm chẳng tày gang và nỗi muộn phiền cứ như bất tận...
Vậy mà vẫn cứ trông chờ kỳ tích. Vẫn ảo tưởng rằng còn có điều gì đó vượt ra ngoài quy luật không gian và thời gian, vượt khỏi cái hữu hạn của đời người. Một giấc mơ viễn vông, tốt nhất là không kỳ vọng vào bất cứ điều gì nếu không muốn rơi vào tuyệt vọng...

Ngày hôm nay được vinh danh tình cảm cao quý nhất của con người, Tình Yêu Thương! Nó cần cho chúng ta còn hơn cả mọi thứ trên đời. Thiếu nó, tâm hồn ta sẽ trở nên què quặt, méo mó, sẽ không còn niềm vui sống, có khi còn dẫn tới những quyết định hủy hoại bản thân.

Có ai đó đã nói rằng Tình Yêu cứu chuộc nhân loại! Và nói cho cùng, hình như chỉ những con người từng thiếu thốn Tình yêu thương mới đi đến tận cùng sự thấu hiểu về nó.