tĩnh lặng

tĩnh lặng

18/10/13

101. THE LEGACY - Món quà thừa kế

Tác giả:      Virginia Woolf

"Tặng Sissy Miller." Gilbert Clandon cầm lên một món đồ trang sức bằng ngọc nằm trong đống nhẫn và những món trang sức khác trên cái bàn nhỏ trong phòng khách của vợ ông, đọc hàng chữ: "Tặng Sissy Miller, với tình yêu của tôi."
Đúng là Angela, thậm chí cô còn nhớ cả đến Sissy Miller, thư ký của cô. Cho đến giờ, vẫn khiến Gilbert Clandon phải suy nghĩ, vẫn cảm thấy kỳ lạ thế nào cái việc cô đã để lại mọi thứ theo tuần tự như thế. Một món quà nhỏ cho mỗi người bạn của cô. Như thể cô đã thấy trước cái chết của mình. Cô vẫn hoàn toàn khỏe mạnh khi rời khỏi nhà buổi sáng hôm đó, cách đây sáu tuần; khi cô bước ra khỏi lề đường ở khu Piccadilly (một khu mua sắm sang trọng ở Luân Đôn) và chiếc xe lao đến tông chết cô.

Ông đang đợi Sissy Miller. Ông đã yêu cầu cô ta đến nhà; ông cảm thấy chịu ơn cô ta, sau nhiều năm cô làm việc cho vợ ông, như một sự quan tâm đặc biệt. Ông tiếp tục suy nghĩ, khi ông ngồi đây chờ cô thư ký, quả thật lạ lùng vì Angela đã để lại mọi thứ theo một trật tự như thế. Dĩ nhiên với ông, cô chẳng để lại thứ gì đặc biệt cả, ngoại trừ những quyển nhật ký của cô. Mười lăm quyển sổ nhỏ, bìa da màu xanh lá cây, đang nằm trên bàn viết của cô, phía sau ông. Từ khi họ cưới nhau, cô đã giữ riêng một quyển nhật ký. Đã có vài bất hòa nhỏ giữa họ về quyển nhật ký. Khi ông bước vào giữa lúc cô đang viết, cô luôn gấp nó lại và đặt tay lên. "Không, không, không," ông có thể nhớ lại giọng nói của cô, "Anh chỉ được xem sau khi em chết." Vậy là cô đã để nó lại cho ông, như một vật thừa kế. Đó là điều duy nhất họ không thể chia sẻ khi cô còn sống. Nhưng ông luôn chấp nhận nó như một điều đương nhiên vì nghĩ rằng cô sẽ sống lâu hơn ông. Nếu như cô chỉ dừng lại trong một giây, và nghĩ về điều cô đang làm, thì bây giờ cô vẫn còn sống. Nhưng cô đã bước thẳng xuống đường, người lái chiếc xe đã nói thế trong cuộc điều tra. Cô đã khiến cho anh ta không kịp dừng lại... Giọng nói vang lên trong sảnh cắt ngang suy nghĩ của ông.
"Cô Miller đến, thưa ông," người hầu nói.

Cô thư ký bước vào. Ông chưa bao giờ nhìn thấy cô trong dáng vẻ đơn độc và đầm đìa nước mắt như thế. Cô ta có vẻ quá đau buồn, và dường như không hề thắc mắc điều gì. Angela đã đối xử với cô ta còn hơn cả một người làm công. Cô ta là một người bạn. Ông tự nhủ, khi kéo ghế mời cô ngồi, cô ta là một người đặc biệt hiếm hoi so với bất cứ phụ nữ nào khác trong giới của cô. Có hàng ngàn Sissy Miller- những phụ nữ nhỏ bé buồn tẻ trong bộ trang phục đen mang cái cặp tài liệu. Nhưng Angela, với sự nhạy cảm tột bậc, đã phát hiện tất cả tư chất tốt đẹp trong Sissy Miller. Cô ấy có óc phán đoán; kín đáo như thế, đáng tin cậy như thế, có thể kể với cô bất cứ điều gì, và vân vân...

Thoạt tiên cô Miller không thể nói gì. Cô ngồi đó chậm nhẹ mắt với chiếc khăn tay. Rồi cô cố gắng nói
"Xin lỗi ông, ông Clandon,"
Ông nhỏ nhẹ trả lời. Dĩ nhiên ông hiểu chứ. Chỉ là tự nhiên thôi. Ông có thể đoán được điều gì đã làm vợ ông có ý nghĩa đến thế với cô ta.
"Tôi đã quá hạnh phúc ở đây," cô nói, nhìn quanh. Ánh mắt cô dừng lại trên cái bàn viết phía sau ông - Đó là nơi họ đã làm việc cùng nhau - cô và Angela. Vì Angela đã chia sẻ cùng ông những nghĩa vụ lớn lao của việc làm vợ một chính khách. Angela đã là trợ thủ đắc lực nhất trong sự nghiệp của ông. Ông thường nhìn thấy vợ và Sissy ngồi ở cái bàn đó. Sissy bên cái máy đánh chữ, thảo những lá thư theo yêu cầu của bà chủ. Chắc là cô Miller cũng đang nghĩ về điều đó. Bây giờ việc ông phải làm là đưa món trang sức mà vợ ông đã để lại cho cô ta. Dường như đó là món quà khá lạc lõng. Tốt hơn là nên để lại cho cô ta một số tiền, hoặc thậm chí là một máy đánh chữ. Nhưng đằng này lại là "Tặng Sissy Miller, với tình yêu của tôi." Và cầm món trang sức, ông đưa nó cho cô ta với vài câu đã chuẩn bị sẵn. Ông nói, ông biết rằng cô sẽ quý trọng nó. Vợ ông đã thường mang nó... Và cô ta trả lời, như thể cô cũng đã chuẩn bị sẵn, rằng nó sẽ luôn là một vật quý giá đối với cô... Ông chợt nghĩ, nếu như cô ta mặc bộ quần áo khác thì món ngọc đó trông sẽ không quá tương phản như thế. Cô ta đang mặc áo khoác và chiếc váy đen, dường như là bộ đồng phục cho nghề nghiệp của cô. Rồi ông nhớ ra- cô đang mặc đồ tang, dĩ nhiên. Cô cũng có chuyện đau buồn- anh trai cô ta, người mà cô tận tụy yêu quý, đã chết trước Angela chỉ một hoặc hai tuần. Trong một tai nạn nào đó thì phải. Ông không thể nhớ ra- chỉ là do Angela kể với ông. Angela, với mối đồng cảm đặc biệt, đã rất đau buồn. Sissy Miller đứng lên. Cô ta đang mang găng tay. Rõ ràng cô ta cảm thấy nên để yên cho ông suy tư. Nhưng ông không thể để cô ta đi mà không nói điều gì đó về tương lai của cô. Dự định của cô là gì? Ông có thể giúp gì cho cô không?

Cô ta nhìn chằm chằm vào cái bàn, nơi cô đã ngồi bên cái máy đánh chữ, nơi cuốn nhật ký nằm. Và, chìm trong những ký ức về Angela, cô không trả lời ngay đề nghị giúp đỡ của ông. Trong một khoảnh khắc, dường như cô ta không hiểu ông đang nói gì. Vì vậy ông lặp lại:
"Cô có dự định gì không, cô Miller?",
"Dự định của tôi? Ồ, vâng, ông Clandon," cô kêu lên. "Xin ông đừng bận tâm về tôi."
Tất cả những gì ông có thể làm bây giờ là nói với cô khi ông chạm vào tay cô, "Hãy nhớ, cô Miller, nếu có việc gì đó tôi có thể giúp được cô, tôi sẽ rất vui lòng..." Rồi ông mở cửa. Trong thoáng chốc, trên ngưỡng cửa, như thể có một ý nghĩ chợt lóe lên trong cô, cô dừng lại.
"Ông Clandon," cô ta nói, lần đầu tiên cô nhìn thẳng vào ông, và lần đầu tiên ông thấy bất ngờ bởi sự biểu lộ tình cảm nào đó trong mắt cô mà ông chưa hiểu rõ. "Nếu lúc nào đó," cô ta tiếp tục nói, "có điều gì tôi có thể làm giúp ông, thì xin ông nhớ rằng, tôi sẽ cảm thấy rất vui, vì lợi ích của vợ ông..."

Và cô ta ra đi. Lời nói và cái nhìn của cô thư ký thật khó hiểu. Như thể cô ta tin tưởng, hoặc hy vọng rằng ông sẽ cần đến cô ta vậy. Với sự hiếu kỳ, một ý tưởng kỳ lạ chợt đến với ông khi ông quay lại ghế bành. Có thể là, trong suốt những năm qua, khi ông hiếm khi chú ý đến cô ta, thì với cô, như một tiểu thuyết gia hay nói, đã ấp ủ một sự say đắm với ông chăng? Khi đi qua tấm gương, ông bắt gặp hình ảnh của chính mình. Ông đã trên năm mươi tuổi; nhưng ông không thể phủ nhận rằng, như tấm gương sáng đã cho thấy, ông vẫn là một quý ông rất lịch lãm.

"Sissy Miller tội nghiệp!" ông nói, vừa cười nửa miệng. Sao ông lại thích chia sẻ chuyện buồn cười này với vợ ông cơ chứ! Rồi ông quay về với nhật ký của vợ. "Gilbert," ông đọc, mở ra một trang ngẫu nhiên, "trông quá tuyệt vời..." Như là cô đang trả lời câu hỏi của ông vậy. Dường như cô nói, anh rất hấp dẫn với phụ nữ. Dĩ nhiên Sissy Miller cũng cảm thấy thế. Ông đọc tiếp. "Thật tự hào khi em là vợ anh!" Và ông cũng luôn tự hào là chồng cô ấy. Thường họ hay đi ăn ở nơi nào đó, ông nhìn cô bên kia bàn và tự nhủ, Cô là người phụ nữ đáng yêu nhất ở đây! Ông đọc tiếp. Năm đầu tiên ông được ứng cử vào Quốc hội, họ đã đi một vòng khu vực bầu cử của ông. "Khi Gibert ngồi xuống, sự ca tụng bật lên hết mức. Toàn thể khán giả đứng lên và hát..." Ông cũng nhớ lại. Cô đã ngồi trên bục cạnh ông. Ông vẫn có thể nhìn thấy cô liếc nhanh về phía ông, mắt rướm lệ. Còn sau đó? Ông mở những trang sau. Họ đã tới Venice. Ông nhớ lại kỳ nghĩ hạnh phúc đó sau bầu cử. Và rồi, ông mở quyển kế tiếp- họ trở lại Luân Đôn. Ông đọc lướt nhanh, đầy những chuyện lan man từ những mẩu ghi chép lộn xộn của cô. "Ăn tối ở House Commons (Phòng bầu cử của Quốc hội Anh)... Dự dạ tiệc ở Lovegroves...." Sau đó, khi năm tháng trôi qua- ông lấy quyển khác từ bàn viết- ông ngày càng bị thu hút vào công việc. Và cô, dĩ nhiên, thường ở một mình nhiều hơn... Chắc rằng điều đó khiến cô rất đau buồn, vì họ không có đứa con nào cả. "Tôi mong ước biết bao," một trang viết, "rằng Gilbert có một đứa con trai!" Thật lạ là ông chưa bao giờ thấy hối tiếc cả. Cuộc sống quá đầy đủ, quá giàu có như là điều hiển nhiên.Năm đó ông được giao một chức vụ nhỏ trong chính phủ. Chỉ một chức nhỏ thôi, nhưng cô đã nhận xét là: "Giờ đây tôi hoàn toàn tin chắc rằng anh ấy sẽ là Thủ tướng!" Phải rồi, nếu sự việc diễn biến khác đi, thì điều đó có lẽ sẽ trở thành hiện thực. Ông dừng đọc để suy nghĩ. Chính trị là một trò chơi, nhưng trò chơi này chưa thể kết thúc, không phải ở tuổi năm mươi. Ông liếc nhanh vài trang nữa, đầy những chuyện vặt vãnh, vô nghĩa, những chuyện nhỏ nhặt thường ngày vui vẻ đã tạo nên cuộc sống của cô.

Ông cầm quyển khác lên và mở ngẫu nhiên một trang: "Tôi đúng là kẻ hèn nhát! Lại một lần nữa tôi đã để cho cơ hội trôi qua. Nhưng dường như thật ích kỷ khi quấy rầy anh ấy vì vấn đề riêng tư của mình, khi anh ấy đã có quá nhiều chuyện cần suy nghĩ. Và vì chúng tôi hiếm khi có một buổi tối chỉ riêng chúng tôi với nhau." Đó là việc gì vậy? À, đây là lời giải thích- nó liên quan đến công việc của cô ở East End (một khu dân cư nghèo khó ở Luân Đôn). "Cuối cùng, tôi lấy hết can đảm để nói với Gilbert. Anh ấy quá tử tế, quá tốt bụng. Anh không hề phản đối." Vậy là dường như mỗi thứ tư cô đến Whitechapel (khu dân cư nghèo). Ông nhớ ông rất ghét bộ trang phục cô mặc mỗi khi đến đó. Nhưng có vẻ như cô làm việc rất nghiêm chỉnh. Quyển nhật ký đầy những chuyện như thế này: "Gặp bà Jones... Bà có 10 đứa con... Người chồng đã mất cánh tay trong một tai nạn... Tốt nhất là tôi nên tìm một công việc cho Lily." Ông đọc ngắt quãng. Tên ông ít được nhắc đến hơn. Sự thú vị của ông giảm xuống. Vài trang viết không hề có ông. Ví dụ: "Có một cuộc tranh luận nảy lửa về xã hội với B.M." B.M. là ai? Ông không thể điền vào để có một cái tên đầy đủ; chắc là người phụ nữ nào đó, ông nghĩ, có lẽ là người cô đã gặp trong những ban bệ của cô. "B.M. đả kích dữ dội tầng lớp thượng lưu... Tôi đi bộ về sau cuộc họp với B.M. và cố gắng thuyết phục anh ta. Nhưng anh ta quá cực đoan." Vậy B.M. là một người đàn ông- chắc là một trong những "người trí thức", như chính họ tự phong, cái người quá dữ dội, như Angela nói, và quá cực đoan. Cô đã mời hắn đến gặp cô một cách công khai. "B.M. đến ăn tối. Anh ta bắt tay Minnie (cô người hầu)." Có vẻ như hắn ta là một trong những tên công nhân nhạt nhẽo chuyên làm cảnh trong những "phòng khách quý bà". Gilbert quá biết kiểu người đó, và không thích những con người cá biệt này, cho dù đó là B.M.. Hắn ta lại xuất hiện ngay đây. "Cùng đi với B.M. đến Tòa tháp Luân Đôn... Anh ta nói cuộc Cách mạng chắc chắn sẽ đến... Anh ta nói chúng ta đang sống trong Thiên đàng của sự Dối trá." Đó chỉ là cách nói của B.M.- Gilbert có thể nghe thấy hắn. Ông cũng có thể mường tượng ra hắn trong dáng vẻ chung của tầng lớp họ- một người đàn ông thấp bé, với bộ râu quai nón thô ráp, cà-vạt đỏ, mặc bộ đồ vải thô rẻ tiền, không bao giờ làm một công việc ra hồn trong cuộc đời hắn ta. Chắc hẳn Angela đã quá cảm tính trong việc giao du với hắn chăng? Ông đọc tiếp. B.M. đã nói vài điều rất khó chịu về_." Cái tên sau này được xóa đi một cách cẩn thận. "Tôi bảo anh ta tôi không muốn nghe thêm bất cứ điều gì sỉ nhục về_." Lại một lần nữa cái tên này bị xóa sạch. Có thể đó là cái tên của chính ông. Có phải đó là lý do Angela đã nhanh chóng che trang viết khi ông bước vào? Ý nghĩ này làm tăng thêm mối ác cảm của ông với B.M. Hắn đã láo xược nói về ông trong chính căn phòng này. Tại sao chưa bao giờ Angela kể với ông? Thật không giống cô chút nào khi giữ bí mật với ông vì cô vốn là người bộc trực. Ông lật những trang giấy, chỉ đọc những gì liên quan đến B.M. "B.M. kể với tôi câu chuyện thời thơ ấu của anh ta. Mẹ anh làm nghề giúp việc nhà... Khi tôi nghĩ về điều đó, tôi thấy khó chịu đựng việc tiếp tục sống xa hoa... Ba đồng tiền vàng cho một cái mũ!" Nếu như cô chịu thảo luận vấn đề đó với ông, thì cô đã không cảm thấy nan giải với cái đầu nhỏ bé tội nghiệp của cô về những câu hỏi vượt quá sự hiểu biết của mình! Hắn đã cho cô mượn những quyển sách. Karl Marx, Cuộc Cách Mạng Đang Đến. Những chữ cái đầu B.M., B.M., B.M., lặp đi lặp lại. Nhưng tại sao không bao giờ được viết đầy đủ? Có một sự thân mật, trìu mến trong cái cách dùng chữ cái đầu tên rất không giống Angela chút nào. Cô có gọi B.M. trước mặt hắn không? Ông đọc tiếp. "B.M. đến bất ngờ sau bữa ăn tối. Thật may, tôi chỉ có một mình." Việc đó xảy ra chỉ cách đây một năm. "Thật may"- tại sao lại may? "Tôi chỉ có một mình." Ông đã ở đâu tối hôm đó? Ông kiểm tra lịch làm việc trong sổ hẹn của mình. Đó là cái đêm ông dự bữa tối ở Mansion House (Dinh thự của Ngài Thị Trưởng Luân Đôn). Và B.M. cùng Angela đã trải qua một bữa tối riêng với nhau! Ông cố gắng nhớ lại tối hôm đó. Cô có đang chờ đợi ông trở về không? Căn phòng này trông có vẻ bình thường không? Cặp kính kia có nằm trên cái bàn này không? Những cái ghế có được xếp gần nhau không? Ông không thể nhớ được- không gì cả, không có gì ngoài bài diễn văn của ông trong bữa tiệc tối ở Dinh ngài Thị Trưởng. Sự việc càng lúc càng trở nên khó hiểu với ông- cái chuyện vợ ông một mình tiếp một người đàn ông lạ. Có lẽ quyển kế tiếp sẽ giải thích. Ông vội vã vói lấy quyển nhật ký cuối cùng- cái quyển cô chưa kịp viết xong khi cô chết. Trong quyển đó, ngay trang đầu tiên, lại là cái gã tồi tệ đó. "Ăn tối với B.M.... Anh trở nên rất kích động. Anh nói đây là lúc chúng ta thấu hiểu nhau... Tôi cố gắng làm anh dịu lại để lắng nghe tôi. Nhưng anh không muốn. Anh dọa rằng nếu tôi không..." phần còn lại của trang giấy bị gạch chồng chéo lên nhau. Cô viết "Ai cập, Ai Cập, Ai Cập," đầy trên trang giấy. Ông không thể thốt nên lời nào; việc đó chỉ có thể có một giải thích duy nhất: tên vô lại này đã đòi cô trở thành tình nhân của hắn. Ở riêng với nhau trong nhà của ông! Maú dồn lên mặt Gilbert Clandon. Ông lật nhanh các trang giấy. Câu trả lời của cô là gì? Những chữ cái đầu tên đã chấm dứt. bây giờ đơn giản là "anh ấy". "Anh ấy lại đến. Tôi bảo anh tôi không thể quyết định gì cả... Tôi van xin anh hãy đi đi." Hắn đã ép buộc cô làm theo ý hắn trong chính ngôi nhà này. Nhưng tại sao cô không nói với ông? Làm thế nào cô lại có thể do dự vào thời điểm đó? Sau đó thì: "Tôi đã viết cho anh một lá thư." Rồi những trang để trống. Sau đó là câu này: "Không trả lời thư tôi." Những trang sau lại để trống; và đây: "Anh ấy đã làm điều anh dọa..." Sau việc đó- điều gì đã xảy ra sau việc đó? Ông lật nhanh trang này sang trang khác. Tất cả đều là giấy trống. Nhưng ở kia, vào đúng cái ngày trước khi cô chết, là câu này: "Liệu tôi cũng có can đảm để làm việc đó không?" Đó là câu cuối cùng.

Gilbert Clandon để quyển nhật ký rơi trượt xuống sàn nhà. Ông có thể trông thấy cô ngay trước mặt ông. Cô đang đứng trên lề đường ở khu Piccadilly. Mắt cô nhìn chằm chằm, tay nắm chặt. Đây rồi chiếc xe đang lao đến...

Ông không thể chịu đựng điều đó. Ông phải biết được sự thật. Ông bước vội đến chiếc điện thoại.
"Cô Miller!" Yên lặng. Rồi ông nghe tiếng ai đó chuyển động trong phòng.
"Sissy Miller đang nghe"- cuối cùng giọng cô ta trả lời ông.
"Ai?" ông hét, "Ai là B.M.?"
Ông có thể nghe thấy tiếng tíc tắc của chiếc đồng hồ tệ hại trên cái kệ lò sưởi của cô ta; sau đó là một tiếng thở dài. Rồi cuối cùng cô ta nói:
"Anh ấy là anh trai tôi."
Hắn là anh trai cô ta; anh cô ta đã tự sát. Ông nghe Sissy Miller hỏi: "Ông có cần tôi giải thích điều gì không ạ?"
"Không có gì!" ông la lên. "Không gì cả!"

Ông đã nhận phần thừa kế của mình. Cô đã nói với ông sự thật. Cô đã bước ra khỏi lề đường để đến với tình yêu của cô. Cô đã bước ra khỏi lề đường để thoát khỏi ông.

.

64 nhận xét:

  1. Thiệt là mệt khi đọc truyện của bà, bà Woolf ui! hic...

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Mệt khi đọc truyện của bà ta mà G lại chọn nó để dịch , sao vậy G ?

      Xóa
    2. Giáo mệt vì vừa thức khuya quá, vừa phải đánh máy hơi nhiều, vừa phải căng cái đầu để dịch cho đọc nghe được một xí mà!

      Xóa
  2. Lụm tem vàng đê.........Chủ nhà khg được phép dành tem nhá..........Hihi

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Giáo xin lỗi đã giành tem mí MTB nhe! Sẵn sàng trao tem vàng cho bồ tèo nè!

      Xóa
  3. Thôi thì mình chấp nhận đi sau, cũng an ủi là được tem bạc tem đồng rồi quay lại sau khi có nhiều thời gian rãnh. Thăm giao nhé.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Anh HN chơi ăn gian nhe! Qua mà hỏng chịu đọc cho hết, hic...

      Xóa
  4. Nhân ngày 20-10 Ánh Nhật qua thăm và chúc chị Giáo luôn vui và có nhiều bài viết xuất sắc. Thân!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Giáo cảm ơn lời chúc của Nhật nè! Nhật chu đáo quá!

      Xóa
  5. Phụ nữ như lũ rừng, bắt đầu chỉ là những con suối nhỏ, róc rách róc rách rồi boom một phát, quét tan hoang mọi chuyện, kể cả cuộc sống của chính mình! Cảnh giác nhân ngày PNVN 20/10 nghe quý ông!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. hehe... bác Nô đang... gun kìa MTB ui!

      Xóa
    2. Bác Nô gun đùi CỪ phái chí đó Giáo ui........Haha

      Xóa
    3. ngoài mặt thì CỪ nhưng trong bụng thì GUN MTB ui!

      Xóa
  6. Cái người anh trai của cô thư ký hay thật hay,giỏi thật giỏi khi đem được người yêu dấu theo- đẹp tuyệt.
    Ước gì có ai xứng đáng để mình túi nón đi theo, sống hay thác đều tuyệt. Tự coi đây là món quà cho ngày phụ nữ của Ong,tự nhận ....he he. Bột sắn vẫn để nguyên túi chờ 8/3 năm sau vậy.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Ong mà tìm được chàng nào lý tưởng thì báo cho Giáo chúc mừng nhe! Vậy thì giáo tặng cho Ong bài này thay cho 1 cành hồng ngày phụ nữ nè!

      Xóa
    2. Tìm hoài - thấy roài- trôi mất roài.
      Thú vui Giờ là tìm đọc những chuyện Giáo dịch đây.
      Thế 8/3/2014 có gì đặc biệt không em? Tự dưng nhớ Thiên di.

      Xóa
    3. Ngày 19/04/2016: đã ko có cái Tôi thì làm gì có cái gì là CỦA TÔI, nghe giảng vậy Giáo ơi! Vậy làm sao đòi TY chứ

      Xóa
  7. Ai lấy tay che hết bầu trời nhỉ
    Và thực tâm ai hiểu hết lòng người
    Có những điều trong ta thật thầm kín
    Chỉ biết được khi ta đã xa rồi ...........
    .......

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Vâng, "Có những điều trong ta thật thầm kín"... bạn nói quá đúng!

      Xóa
  8. Một câu chuyện nhân ngày 20/10 của một nhà văn nữ,được đọc để hoang mang vì những ẩn chứa trong lòng người PN ....Chúc G nhiều thật nhiều vui ngày của G nhé !

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Mọi người tôn vinh ngày phụ nữ nhưng mấy ai hiểu hết tâm tình của họ hở bạn!

      Xóa
  9. Rất hay. Cảm ơn Giáo đã dịch.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Giáo ko dám hí hửng với lời khen của chị Tám đâu, thiệt đó. Chỉ như một cách để luyện cho khỏi quên những gì đã học và thích cái việc chuyển ngữ đầy cực khổ này. Giáo còn đang tập tểnh đó chị à!

      Xóa
  10. Congratulations!
    Cô Giáo đã chọn truyện giới thiệu thật thú vị, cùng với một bản dịch thật tuyệt vời của Cô Giáo!

    The Legacy - Virginia Woolf

    "For Sissy Miller." Gilbert Clandon, taking up the pearl brooch that lay among a litter of rings and brooches on a little table in his wife's drawing-room, read the inscription: "For Sissy Miller, with my love."...

    http://www.nbu.bg/webs/amb/british/5/woolf/house10.htm


    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Anh Sơn ui, đừng khen làm giáo xấu hổ, giáo nói thiệt, ko phải giả bộ khiêm tốn đâu. Giáo còn rất nhiều lúng túng trong công việc này vì khả năng có hạn. Truyện này giáo đã phải lược dịch vài đoạn để thích hợp khuôn khổ một trang blog, để người đọc bớt ngán. Nếu có gì mong anh góp ý thẳng cho giáo, cứ viết công khai cho giáo sửa cho đúng. Giáo ko có cái tính tự ái vặt đâu anh à!

      Xóa
    2. Mình khen thật lòng đấy Cô Giáo!
      Bản dịch của Cô Giáo, khi đọc, với cá nhân mình, thì văn phong cùng từ ngữ chuyển dịch rất là uyển chuyển, tinh tế và lưu loát lắm; và quan trọng là bản dịch của Cô Giáo hầu như đã chuyển tải được hết linh hồn của nguyên bản!
      Mình nói thế, vì trước đây, khoảng năm 2002-2003, mình có đọc được một bản dịch truyện này của một dịch giả là sinh viên chuyên ngữ Anh được đăng trên báo Phụ Nữ (nghe đồn hồi ấy báo PN trả nhuận bút cũng...khá cao!), bản dịch ấy cũng rất lưu loát, hay...; nhưng, nếu được phép so sánh, thì với cá nhân mình cảm nhận, ở giác độ chuyển ngữ uyển chuyển cùng tinh tế, thì bản dịch ấy không "đằm" và "thấm" như bản dịch của Cô Giáo; và thi thoảng, bản dịch ấy cũng...có vài sai sót nho nhỏ, một ví dụ:

      - "...But she had stepped straight off the kerb, the driver of the car had said at the inquest. She had given him no chance to pull up. . .. Here the sound of voices IN THE HALL interrupted him."

      "Miss Miller, Sir," said the maid..."


      - Cô Giáo:
      "...Nhưng cô đã bước thẳng xuống đường, người lái chiếc xe đã nói thế trong cuộc điều tra. Cô đã khiến cho anh ta không kịp dừng lại... Giọng nói vang lên TRONG SẢNH cắt ngang suy nghĩ của ông.
      "Cô Miller đến, thưa ông," người hầu nói."

      - Dịch giả SV:
      "...Nhưng bà đã bước ngay xuống vỉa hè, người tài xế khai lúc thẩm tra. Bà không cho anh ta cơ hội nào để kéo cần …… Tiếng nói TẠI TÒA vang lên làm gián đoạn dòng suy nghĩ của ông."
      “Thưa ông, cô Miller,” người hầu gái thưa."

      Vài dòng...trò chuyện, là để "phân trần" cái comment lời khen của mình, một độc giả, rất thật lòng khen cùng trân trọng công sức tâm huyết của dịch giả Cô Giáo, chứ không là sáo ngữ, đó nghen Cô Giáo!

      Nhân ngày PHỤ NỮ VIỆT NAM, Chúc Cô Giáo luôn an vui, hạnh phúc, và lúc nào cũng hâm nóng niềm đam mê, lòng hứng khởi sáng tạo...trong từng con chữ, Cô Giáo nhé!

      Và, nhân tiện, mời Cô Giáo...

      - Hình Xưa : Ngày Phụ Nữ 3/03/1960 tại Sài Gòn - Vietnam Women's Day

      http://namrom64.blogspot.de/2013/06/hinh-xua-ngay-phu-nu-3031960-tai-sai.html




      Xóa

    3. À, theo mình thì...Cô Giáo cũng cần nên sưu tầm, giới thiệu một chút về thân thế Tác Giả Virginia Woolf ở đầu entry, để mọi người cùng biết tí chút về Tác Giả này, cũng như góp phần làm cho entry được...sinh động hơn!
      OK, Cô Giáo?

      Xóa
    4. Lời còm chân tình của anh Sơn như một món quà vô cùng đáng giá đối với giáo! Điều đó làm cho giáo mạnh dạn hơn để làm tiếp công việc mình yêu thích. Giáo cảm ơn anh rất nhiều và chúc anh luôn vui khỏe! Giáo cũng cảm ơn anh đã cho giáo đường vào thăm một tài liệu cổ quý hiếm.
      Còn chuyện giới thiệu về thân thế tác giả thì giáo đã có làm bên blog yahoo anh à. Nhưng có bạn góp ý nó làm cho độc giả ngán ngẫm vì thêm một đoạn, trong khi truyện đã khá dài, có người còn chưa đọc hết đã ngao ngán chạy dzìa rùi anh ui! Lẽ ra là phải vậy mới đúng nguyên tắc của một bản dịch, còn phải có một đoạn nhận xét chung về câu chuyện nữa mới được ha anh!

      Xóa
  11. hì hì... có thể đồn đoán được rằng bà vợ ấy có tình nhân. Nhưng những trang viết vẫn rất hấp dẫn đến dòng cuối cùng. Truyện ngắn nước ngoài luôn không có những phần diễn tả thừa. Ngắn gọn, xúc tích và nhiều bất ngờ.

    Trả lờiXóa
  12. HÌnh ảnh cái con người mờ nhạt, không được khắc họa cảm xúc, suy nghĩ, hành động lại là hình ảnh trung tâm, lung linh trong lòng người đàn bà ấy. Cái ẩn và cái khó nói. Cái chỉ có thể được viết tắt thôi. Và bất kì ai cũng bất ngờ khi cái ẩn ấy hiện ra. Bi kịch của người chồng là nhận ra điều ấy khi quá muộn.
    Câu chuyện không lí giải nguyên nhân, cũng không khai thác tâm trạng nhân vật. Chỉ xâu chuỗi kết quả: bi kịch của những người vợ các chính khách( K biết LC dùng từ này có đúng không- các nhân vật quan trọng ấy) Và bi kịch của những chính khách.
    Truyện hay lắm Giáo ạ! Cảm ơn G đã chuyển tải chuyện này đến người đọc. LC thích bản dịch này.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Có những điều chỉ có phụ nữ mới hiểu được LC ha! Cảm ơn LC đã động viên giáo trên con đường đi ko mấy dễ chịu này. Nhưng hơi khó tìm ra truyện vừa hay vừa ngắn vừa... dễ dịch LC ui!

      Xóa
  13. Có thể là NT là người quá đơn giản, nên khi đọc câu chuyện cứ cảm thấy nó rối tung, nặng nề làm sao í, không thể diễn tả được.
    Thôi thì, người ta tặng trang sức bằng ngọc, mình tặng lời chúc mừng tốt đẹp nhất cho ngày Phụ Nữ VN thôi. Tặng Giao nhiều lời yêu mến nhé.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Anh 6 rất thật thà... khai báo, hehe... Hỏng có sao mừ, miễn là NT đừng có đọc vài câu đầu, vài câu giữa rùi thêm 2 câu chót là giáo vui mà, dù anh ko thích truyện này, có lẽ do khả năng chuyển ngữ của giáo có hạn thui mừ!
      Cảm ơn anh đã có lời chúc đẹp!

      Xóa
  14. Có những sự thật không đơn giản là nó !

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Vâng, có những sự thật ko như ta thấy vẻ ngoài của nó!

      Xóa
  15. ai cũng comment truyện hết rồi, mộc chẳng biết mần chi nữa, chẳng lẽ về không thì ngại quá, à nhớ rồi, hôm nay ngày kỉ niệm PNVN 20.10, mộc chúc bạn và gia đình, sức khỏe, hạnh phúc & thành đạt nhé, mộc về đây, đang mần bài thơ tặng chị em nhưng chưa xong!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Về không cũng hỏng sao mà mộc. Thấy mộc ghé qua là vui rùi mừ! hehe...
      Cảm ơn mộc đã tặng cho chị em phụ nữ những lời chúc đẹp.
      Chờ bài thơ mới của mộc!

      Xóa
  16. Hia mươi tháng mười cười nhé Giáo!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Cười tươi tất cả mọi ngày chứ ko đợi ngày 20/10 đâu NT ui!

      Xóa
  17. ngày hai mươi chúc bạn vui vẽ và hạnh phúc

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. cảm ơn bạn nhìu, giáo sẽ vui 365 ngày luôn! hehe...

      Xóa
  18. Nhân ngày phụ nữ Việt Nam, HM em xin được chúc Giáo tình yêu và sự ngọt ngào của cuộc sống.
    Chúc Giáo một ngày thật ý nghĩa.
    HM sẽ đọc truyện trước và đọc bản dịch của Giáo. Cảm ơn Giáo về sự công phu Giáo dành cho mọi Blogger qua bản dịch này.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Ừa, HM đọc nguyên tác trước đi, chỗ nào giáo dịch sai hay còn lủng củng HM góp ý cho giáo sửa cho hay nhe, giáo ko có tự ái đâu. Nhưng giáo có lược bỏ vài đoạn để rút ngắn bớt cho hợp với trang blog mà ko làm thay đổi nội dung câu chuyện, HM đừng ngạc nhiên nhe!

      Xóa
  19. Sang thăm bạn, chúc bạn ngày 20/10 thật an lành hạnh phúc nhé.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. giáo cảm ơn bạn đã nhớ đến ngày Phụ nữ và có lời chúc đẹp.
      mong bạn vui khỏe!

      Xóa
  20. Trả lời
    1. ngày nào cũng cười mà LC!
      bắt chước nụ cười thiệt là tươi của nàng đó!

      Xóa
  21. Giữa ngôi nhà ấm cúng lại cô đơn hơn những người cô đơn.
    Góc khuất đã vùng lên trong tuyệt vọng và che lấp hết những ràng buộc vô nghĩa. Và nơi ấy chỉ còn sự mang ơn cuộc đời này đã cho tôi tìm lại được chính mình !
    Chúc cô giáo luôn vui tươi cùng các trò nhỏ...!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Vâng, sự cô đơn cùng cực ẩn chứa trong nó sức mạnh của sự bùng nổ một lúc nào đó...
      Giáo cảm ơn anh MTH! Anh cũng luôn vui khỏe nhe!

      Xóa

  22. 1- "Thiệt là mệt khi đọc truyện của bà, bà Woolf ui! hic.."
    Một câu chủ nhà tự còm rất chính xác.

    Bản thân tình yêu cũ như trái đất nhưng những chuyện tình luôn luôn mới lạ và hấp dẫn
    Angela đã êm ái nổi loạn, mấy quyển nhật ký của cô là những trái phá làm nổ tung những gì tù đọng, nhàm chán, vô vị, trong cuộc sống làm vợ một chính khách.
    Cái chết của Angela trả giá cho sự ngập ngừng trước ngọn hỏa diệm sơn BM.
    Khi núi lửa BM bùng nổ thì sự ngập ngừng Angela bùng nổ theo
    2- Dòng thứ 28 trên xuống , chữ Angela thừa ra chữ h, bạn chữa cho hoàn hảo
    3- Câu chuyện làm bu nhớ lại tiểu thuyết Đỏ và Đen của Stendhal và vở kịch Nhà búp bê của Henrich ipxen …..

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. 1. Rất đồng ý với bác!
      2. Cảm ơn bác nhiều đã sửa cho giáo. Hôm đó giáo mệt quá mà! hehe...
      3. Giáo đã đọc Đỏ và Đen. Còn Nhà Búp Bê thì giáo chưa đọc. Hình như Nhà Hát Kịch VN có chuyển thể thì phải!

      Xóa
  23. Hôm nay nhớ blog, ghé thăm giáo. Vẫn khỏe chứ giáo?

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Vẫn khỏe Thắng ui, nhưng lâu quá ko có tin gì của T. lại buồn...
      Cầu mong T. luôn vui và hanh thông trong công việc. Nhớ ghé thăm G nhe!

      Xóa
  24. Nhận xét này đã bị tác giả xóa.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Bạn bè gì mà cả năm mới để lại một cái còm hở ông 6? Giờ thì tui phải truy nhận của bạn cho đủ nhe, hehe... Bạn mở trang thơ hay lắm đó. Giáo sẽ chôm vài bài đem dán blog liền nè! Hãy đợi đấy! hehe...
      Mà sao bạn hỏng chịu bày cho tui cách post icon cảm xúc lên bình luận bên fb dzị? Giấu nghề hở bạn? huhu...

      Xóa
  25. Chẳng dấu gì đâu GL ui! Tui mới vào lại fb mới nhận sms của GL vội gữi emoticons rồi đó !
    khỏi cám ơn tui đi...hihi..:)

    Trả lờiXóa
  26. Hoan hô sự đồng cảm của dịch giả với tác giả!
    Đồng cảm và lột tả được cái góc khuất từ trong tâm hồn người đàn bà ra tới ngoài đường bằng một cái chết để sống với chính tình cảm của mình...
    Giáo nhà mình thật là giỏi, thật ngưỡng mộ...

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. hehe... nghe chị khen mà Giáo cười tít mắt tít mũi đây nè, hết thấy đường viết còm rùi! Em hát chị khen hay! hehe...

      Xóa
  27. ong calandon da luon tin tuong va het muc yeu thuong nguoi vo cua minh, nhung cuoi cung thi cung chi vi qua ban ron voi cong viec ma khong co thoi gian o ben vo thuong xuyen, de roi cuong cung co dem long yeu ngoi khac....va tinh nguyen chet theo nguoi do
    nhung rot cuoc thi ong dau co loi j...tinh yeu cua ong dau co loi....va do hoan canh xa hoi hay vii 1 ly do naokhac ma ong da mat di nguoi vo ma ong van luon nghi la trung thuc, thang than
    cung may cho ong vi ong van chua co con voi ng uoi vo da mat. chu neu co con sau khi phat hien vo minh ngoai tinh thi khong biet ong se con dau kho den muc nao...that toi nghjiep cho nguoi dan ong chung tinh...nhung da khong the dem lai hanh phuc cho nguoi ong yeu thuong nhat

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Bạn đã chưa hiểu hết bài này, ngụ ý của tác gỉa.

      Ông chồng khi vợ chết có khóc hay thể hiện sự đau khổ nào chưa? Có câu văn đoạn văn nào thể hiện sự đau buồn mất mát ṃột nửa yêu thương trong bài không? Không. Ngoài những mường tượng về hãnh diện khi có một cô vợ xinh đẹp, giỏi giang.

      Ông đã quá ích kỷ, không có con nhưng cũng vẫn thấy cuộc sống đầy đủ.
      Ông chồng này yêu bản thân mình hơn vợ.
      Còn lạnh lùng, ngu ngốc, tự mãn, nông cạn và nhiều bệnh nữa ...

      Xóa
  28. Giao oi co the giai thich giup mih: tai sao angela k noi het su that voi Gilbert ma chon cach viet nhat ki va khi chet de kai cho ong doc

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Chào bạn mới! Angela ko dễ nói hết mọi chuyện với chồng, khi mà suy nghĩ và cảm nhận của 2 người quá khác nhau. Ông chồng yêu vợ nhưng sống thực dụng, còn cô vợ lại thuộc type người quá mơ mộng, lý tưởng hóa cuộc sống, và chốn lý tưởng ấy chỉ có trong mơ hoặc... ở chốn vĩnh hằng, để tìm được người đồng điệu. Đọc hết NK rồi mà người chồng vẫn chưa chịu hiểu, thấy chưa bạn? Chúc vui nhe!

      Xóa
  29. Vẫn rất thích đó Giáo à, ngắn một mẩu mà bao công sức của em, cám ơn sự cống hiến vô vị lợi để chị thấy cái đẹp và cái đẹp đó lung linh

    Trả lờiXóa

- Post hình : [img] link hình [/img]
- Post video: [youtube] link youtube [/youtube]