tĩnh lặng

tĩnh lặng

24/11/13

112. Gravel - Mỏ Đá (phần 2)


Tác giả:   ALICE MUNRO     (Nobel văn chương 2013)
(Nguồn:  http://www.newyorker.com/fiction/features/2011/06/27/110627fi_fiction_munro)

Phần 2

Neal nghĩ gì về tất cả mọi chuyện? Triết lý sống của ông ta, như ông nói sau đó, là chào đón bất cứ điều gì xảy ra. Mọi việc đều là một món quà. Chúng ta cho đi và chúng ta nhận lại.

Tôi nghi ngờ những ai bảo thích điều này, nhưng tôi không thể nói rằng tôi có cái lý của tôi.

Ông ta không phải là một diễn viên thực thụ. Ông đã được diễn, ông nói, như một cuộc thử nghiệm. Hãy nghe ông ta tự kể về mình. Ở trung học, trước khi bỏ học giữa chừng, ông ta đã biểu diễn trong một dàn hợp xướng trong vở "Oedipus Rex". Ông thích việc đó, cái việc dồn hết tâm trí để hòa giọng với những người khác. Một hôm, trên con đường ở Toronto, tình cờ ông ta gặp một người bạn đang đi xin thử việc cho một việc làm mùa hè trong đoàn kịch nhỏ mới được thành lập. Neal đồng ý đi theo bạn, vì đang không biết làm gì, và rốt cuộc ông được nhận việc, trong khi người bạn kia không được. Ông đóng vai Banquo. Thỉnh thoảng họ muốn làm hồn ma Banquo hiển hiện, đôi khi lại không. Lần này họ muốn kiểu hiện hình và Neal là người phù hợp. Một vai diễn tuyệt vời. Một hồn ma bằng xương bằng thịt.

Ông ta nghĩ dù sao mùa đông cũng đang đến trong thành phố chúng tôi, trước cả khi mẹ tôi ồ lên kinh ngạc. Ông ta đã chọn lấy cái xe mooc này. Neal có đủ kinh nghiệm làm mộc để nhận công việc phục hồi nhà hát, ông ta sẽ làm cho đến tận mùa xuân. Việc đó vẫn tiếp diễn trừ những lúc ông ta cần suy nghĩ.

Thậm chí Caro không cần phải chuyển trường. Chị ấy đón xe buýt nhà trường ở cuối con hẻm ngắn chạy dọc theo mỏ đá. Chị phải kết bạn với lũ trẻ nhà quê, và có lẽ phải giải thích đôi chút với đám trẻ thành phố là bạn của chị năm trước, nhưng không biết chị có gặp khó khăn nào về việc đó không vì tôi chẳng bao giờ nghe chị nói gì.

Blitzee luôn luôn ngồi bên đường đợi chị đi học về.

Tôi không được đến nhà trẻ, vì mẹ tôi không có xe. Nhưng tôi cũng không cần những đứa trẻ khác. Caro, khi ở nhà, đã quá đủ cho tôi. Và mẹ tôi là người có óc hài hước. Mùa đông đó ngay khi có tuyết rơi, mẹ con tôi chơi đắp người tuyết và bà hỏi, "Chúng ta sẽ gọi nó là Neal chứ?" Tôi đồng ý và chúng tôi gắn đủ thứ lên nó để làm nó trông buồn cười. Rồi hai mẹ con quyết định tôi sẽ chạy ra khỏi nhà khi xe ông ấy về đến, vừa nói, "Đây là Neal, đây là Neal!" vừa chỉ tay vào người tuyết. Tôi đã làm đúng như thế, nhưng Neal ra khỏi xe giận dữ la ầm lên rằng có thể ông ta đã chẹt chết tôi.

Đó là một trong ít lần tôi thấy ông ta hành động như một người cha.

Những ngày mùa đông ngắn ngủi đó dường như có vẻ kỳ lạ đối với tôi. - trong thành phố, đèn bật sáng lúc chạng vạng. Nhưng trẻ con thường hay thay đổi. Đôi khi tôi tò mò về ngôi nhà cũ của chúng tôi. Tôi không còn nhớ chính xác về nó, cũng không muốn sống ở đó nữa. Tôi chỉ tự hỏi nó đã biến đi đâu rồi.

Thời gian hạnh phúc của mẹ tôi với Neal chỉ diễn ra vào ban đêm. Nếu tôi thức giấc và phải đi vệ sinh, tôi gọi bà. Mẹ sẽ vui vẻ đến nhưng không hề vội vã, với quần áo sơ sài hoặc một chiếc khăn choàng quanh người - bao giờ cũng là một thứ mùi khiến tôi liên tưởng đến ánh nến và âm nhạc. Và yêu đương.

Có điều gì đó xảy ra làm tôi cảm thấy bất an, nhưng lúc đó, tôi không cố công tìm hiểu. Blitzee, con chó của chúng tôi, không phải quá lớn, nhưng dường như nó cũng không đủ nhỏ để núp dưới áo choàng của Caro. Tôi không biết Caro làm được việc đó bằng cách nào. Không chỉ một mà là hai lần. Chị giấu con chó dưới áo choàng khi ngồi trên xe buýt nhà trường, và sau đó, thay vì đi thẳng đến trường, chị dẫn Blitzee trở lại ngôi nhà cũ của chúng tôi trong thành phố, vòng qua một tòa nhà lớn. Đó là chỗ ba tôi tìm thấy con chó, trên cái cổng vòm mùa đông, không khóa, khi ông trở về nhà ăn trưa một mình. Ba tôi đã rất ngạc nhiên khi thấy con chó ở đó, ông tưởng nó tự tìm được đường về nhà cũ giống như con chó trong một câu chuyện. Caro đã gây nên một chuyện ầm ĩ, và quả quyết không hề thấy con chó lần nào trong suốt buổi sáng hôm đó. Nhưng rồi chị đã phạm sai lầm khi thử làm lần nữa, có lẽ là một tuần sau đó, và lần này, dù không có ai trên xe buýt hoặc ở trường nghi ngờ chị, mẹ tôi đã biết.

Tôi không nhớ có phải ba tôi đã mang Blitzee về trả lại cho chúng tôi không. Tôi không thể hình dung cảnh ba tôi ở trong xe mooc hoặc ở ngay cửa xe hoặc thậm chí ông đang trên đường đi tới đó. Cũng có thể Neal đã tới ngôi nhà trong thành phố và đón con chó về. Điều đó dễ tưởng tượng hơn.

Thật ra trong suốt thời gian đó, tôi đã làm ra vẻ bình thường dù Caro không vui hoặc đang có dự tính nào đó. Như tôi đã nói, chị cố nói chuyện với tôi, lúc vào giường ngủ, nhưng chị không thường để lộ sự bất bình. Bản tính của chị không hay hờn dỗi. Chị không cố tạo một ấn tượng tốt. Chị thích được mọi người yêu mến, thích khuấy động không khí trong phòng với sự hứa hẹn sẽ khiến bạn hoan hỉ. Chị thiên về việc đó hơn tôi.

Chị là người giống mẹ nhiều nhất. Giờ thì tôi nghĩ vậy.

Hẳn là đã có sự dò hỏi nào đó về chuyện con chó. Tôi có thể nhớ lại việc này.

"Con làm vậy để giỡn chơi thôi."

"Con có muốn về sống với ba con không?"

Tôi tin rằng chị đã được hỏi như thế, và tôi cũng tin chị đã nói không.

Tôi không hỏi chị điều gì cả. Những gì chị làm dường như không hề lạ lùng đối với tôi. Chắc hẳn đó là điều tự nhiên với những đứa trẻ nhỏ hơn - không có gì khác thường trong việc làm của một đứa trẻ lớn hơn có tính cách mạnh mẽ.

Thư từ của chúng tôi được bỏ vào một hộp thiếc trên cái cột dựng bên đường. Mẹ và tôi đi bộ đến đó mỗi ngày, trừ khi bị bão bất ngờ, để coi có gì gởi cho chúng tôi không. Chúng tôi đi lấy thư khi tôi thức dậy sau giấc ngủ trưa. Đôi khi đó là thời gian duy nhất trong ngày chúng tôi được đi ra ngoài. Buổi sáng, hai mẹ con xem vài chương trình thiếu nhi trên truyền hình - hoặc mẹ tôi đọc sách trong khi tôi xem. (Bà không thể bỏ đọc sách lâu được.) Chúng tôi hâm nóng ít súp đóng hộp cho bữa trưa, rồi tôi đi ngủ một lát trong khi mẹ tôi tiếp tục đọc. Giờ mẹ tôi đã khá nặng nề với đứa bé luôn chòi đạp trong bụng bà, đến nỗi tôi cũng có thể cảm nhận được. Nó được đặt tên là Brandy - phải là Brandy - dù trai hay gái.

Một hôm khi chúng tôi đi ra đường để lấy thư, và khi đi gần đến hộp thư, mẹ tôi chợt đứng khựng lại.

"Im lặng," bà nói với tôi, dù tôi chẳng nói lời nào hoặc thậm chí không chơi cái trò kéo lê đôi giày ủng trong tuyết.

"Con vẫn đang im lặng mà," tôi nói.

"Im đi. Quay lại."

"Nhưng chúng ta chưa lấy thư."

"Không cần. Im miệng."

Rồi tôi nhận ra rằng con Blitzee, luôn luôn đi theo sau hoặc chạy trước chúng tôi, đã không còn ở đó nữa. Một con chó khác đang ở bên kia đường, cách hộp thư chỉ vài bước chân.

Mẹ tôi gọi điện tới nhà hát ngay khi chúng tôi về tới nhà và để cho Blitzee vào trong, nó đang ở đó đợi chúng tôi. Không có ai trả lời. Bà gọi tới trường và yêu cầu ai đó nói với tài xế xe buýt đưa Caro đến tận cửa. Hóa ra người lái xe không thể làm việc đó, vì tuyết lại rơi kể từ khi Neal dọn tuyết trên con đường lần cuối, nhưng ông ấy đã trông chừng cho đến khi chị đi tới nhà. Lúc đó không thấy con sói nào cả.

Neal nghiêng về ý kiến chẳng có con sói nào ở đó. Và nếu có, ông ta nói, nó cũng không gây nguy hiểm gì cho chúng tôi, nó còn yếu vì chắc nó mới vừa tỉnh giấc ngủ đông.

Caro nói rằng sói không ngủ đông. "Chúng cháu đã học như thế ở trường."

Mẹ tôi muốn Neal có một khẩu súng.

"Em nghĩ anh sẽ mua một khẩu súng và bắn vào một con sói mẹ chết tiệt khốn khổ đang trở về với bầy con trong bụi cây và nó chỉ đang cố bảo vệ con nó, theo cái cách em đang làm để bảo vệ bầy con của em sao?" Ông ta nói một cách bình thản.

Caro nói, "Chỉ có hai thôi. Ngay lúc này ba mẹ cháu chỉ có hai đứa con thôi."

"Được rồi. Ta đang nói chuyện với mẹ cháu mà."

"Anh không biết được điều đó," mẹ tôi nói. "Anh không biết có phải nó có những con sói con đang đói bụng hoặc thứ gì khác."

Tôi chưa bao giờ nghĩ bà nói với ông ta như vậy.

Neal nói, "Dễ mà. Chúng ta hãy suy nghĩ chỉ một chút thôi. Súng là một thứ khủng khiếp. Nếu anh có một khẩu súng, rồi anh sẽ nói gì? Rằng Việt Nam chắc là được đấy? Rằng có lẽ anh cũng thích hợp để đến Việt Nam chăng?"

"Anh không phải là một người Mỹ."

"Em đừng làm phiền anh nữa."

Đây là một vài điều họ nói với nhau, và rốt cuộc Neal vẫn không có khẩu súng nào. Chúng tôi cũng không bao giờ trông thấy sói nữa, nếu thật sự đó là một con sói. Tôi nghĩ dù sao mẹ tôi cũng đã ngưng việc đi lấy thư, có lẽ vì bà đã quá nặng nề và thấy bất tiện khi làm việc đó.

Tuyết đã ngớt một cách kỳ diệu. Những cái cây vẫn còn trụi lá và buổi sáng mẹ tôi buộc Caro phải mặc áo khoác, nhưng khi đi học về chị lại kéo lê nó đằng sau.

Mẹ tôi nói rằng bà sẽ sinh đôi, nhưng bác sĩ thì bảo không phải.

"Tuyệt," Neal nói, đầy hào hứng với ý tưởng sinh đôi. "Mấy ông bác sĩ biết gì chứ."

(còn tiếp)





32 nhận xét:

  1. chia sẽ bài đăng với bạn và chúc vui vẽ

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. cảm ơn bạn đã chia sẻ. Vậy là quý rùi bạn à!

      Xóa
  2. quỳnh lại đọc,lại vỗ tay,lại chờ đọc tiếp.Mình chỉ theo dõi câu chuyện qua bản dịch của G thôi....
    chủ nhật vui nhiều G nhé !

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Một chút thì giờ để đọc một trang sách dịch, dù hay dù dở, đã là chia sẻ phải ko bạn? Bạn cũng vui nhe!

      Xóa
  3. Mình dốt tiếng Anh nên chỉ đọc thôi, không giúp gì được cho Giáo đâu. Chiều xuống an lành nhé bạn.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Không cần tiếng Anh đâu YV ui. Chỉ cần bạn đọc và cảm nhận thế nào viết ra thế ấy là quý rùi, chúng ta vẫn có thể đọc một tác phẩm tiếng Pháp, Nhật, Đức hoặc Nga... mà vẫn có thể cảm xúc và nhận biết hay dở chỗ nào mà, cần gì phải rành ngoại ngữ.

      Xóa
  4. Khi chiều Nhỏ sang đây đọc lúc còn nóng hổi nè, còm nữa, mà sao giờ không thấy còm đâu cả, hix hix, chắc tại anh Gút bị cuốn hút vào truyện dịch của Giáo nên quên đăng quá! ;))
    Hiiii... Khi chiều Nhỏ nói, Nhỏ đọc thấy mượt mà lắm, và cuốn hút đấy chứ, đâu có như Giáo lo :)
    Mà Giáo ơi, Giáo không tham gia G+ à, bên đó có chat, có những điều không muốn nói to thì mình có thể nói nhỏ bên đó đó Giáo ;)

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Cảm ơn Nhỏ đã ghé đọc lúc còn nóng hổi nhe! hehe... Lâu lâu hay bị mất còm dzậy đó Nhỏ ui. Được một cái còm của bạn bè mình quý quá trời mà cái ông blogspot này hay chơi cái trò trêu người lén lấy mất còm của mình nữa, tức ghê! hic...
      Giáo bỏ lâu quá giờ hỏng biết tham gia G+ phải làm sao nữa. Nhỏ bày giáo đi nhe!

      Xóa
    2. Giáo vào blog LC đi, chỗ góc phải có chữ g+, Giáo nhấp chuột vào đó rồi tiến hành đăng nhập, sau nữa trên ô bên trên chỗ trang g+ của LC có chữ "thêm bạn", Giáo lại nhấp vào đó. Sau đó Nhỏ và mọi người trong vòng liên kết có thể kết nối với Giáo đó :)

      Xóa
    3. Giáo đã đăng nhập lâu rùi Nhỏ ui! Nhỏ clik vào danh sách G+ của giáo đi. Còn bài viết hình như giáo phải nhấp vaò Chia sẻ thì nó mới lên trang G+ hở Nhỏ?

      Xóa
    4. Trong G+ của Lc cũng có thấy Giáo đâu. G chia sẻ bài đi chứ! Nhấp vào chia sẻ ấy rồi chia sẻ công khai hay bạn bè G tự chọn. Cái ni nhớ hồi mới làm nhà Giáo bày LC làm rồi mà.

      Xóa
  5. Bản dịch phần 2, người đọc cảm nhận rất “tròn trịa” chất Văn, cùng lưu loát lắm Giáo!

    Một chút “hội ý” nhé:

    - "She was quite big with the baby now and it stirred around in her stomach, so that I could feel it.…( Giờ mẹ tôi đã khá to lớn với đứa bé luôn cựa quậy trong bụng bà, đến nỗi tôi cũng có thể cảm nhận được…)"

    Giáo ơi, nên chăng, có thể dùng: “khá nặng nề” và “em bé thường (luôn, hay) chòi đạp”…để tạo cảm giác “ấn tượng” hơn trong người đọc về hình ảnh đặc tả…thai phụ?

    - Giờ mẹ tôi đã khá nặng nề cùng em bé thường (luôn, hay) chòi đạp trong bụng bà, đến nỗi tôi cũng có thể cảm nhận được…)

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. giáo mắc cười quá anh Sơn ui! Những từ anh bày giáo đã dịch ra giấy y như dzậy đó, rùi lại giựt mình nhớ lúc anh sửa cho giáo cái từ "quỷ quái" nên hỏng dám phăng nữa, cứ theo nguyên bản cho... chéc eng, quả nhiên ko nhuyễn hở anh? Vậy giáo sửa lại anh ha!
      Cảm ơn anh Sơn nhìu nhìu nè! Có anh... đỡ lưng, giáo cũng dạn một phần, đỡ run, hehe...

      Xóa
    2. Giáo ơi, vui vui lắm, bởi, Giáo đọc, và tự nhiên… thấy mắc cười; điều đó, chứng tỏ những cụm từ ấy đã lột tả đúng chính xác chức năng ngôn ngữ “ấn tượng” của nó trong người đọc, ít nhất, là Giáo và…mình!

      - NHUYỄN!
      Rất thú vị! Cá nhân mình rất tâm đắc với cái từ ẩn đầy chất “duyên dáng” này khi đọc bất cứ một “văn bản” nào đó!
      Thi thoảng, và chỉ mới vào nhà Giáo đọc gần đây, nhưng mình cảm nhận được cái chất “Nhuyễn” trong cách chọn từ cũng như văn phong diễn đạt của Giáo ở những entries!
      Hãy luôn luôn hoàn thiện chất “Nhuyễn” ấy, Giáo nhé!

      Nhân nói về đọc, cảm nhận (dịch) “Nhuyễn”, vào giờ trưa hơi thư thả một tí, mình copy 2 bản dịch qua một đoạn nguyên tác, Giáo đọc …thư giãn, nghen:

      - YOUTH
      By Samuel Ullman (1840 – 1924)

      Youth is not a time of life; it is a state of mind; it is not a matter of rosy cheeks, red lips and supple knees; it is a matter of the will, a quality of the imagination, a vigor of the emotions; it is the freshness of the deep springs of life.
      Youth means a temperamental predominance of courage over timidity of the appetite, for adventure over the love of ease. This often exists in a man of sixty more than a boy of twenty. Nobody grows old merely by a number of years. We grow old by deserting our ideals.
      Years may wrinkle the skin, but to give up enthusiasm wrinkles the soul. Worry, fear, self-distrust bows the heart and turns the spirit back to dust.
      Whether sixty or sixteen, there is in every human being’s heart the lure of wonder, the unfailing child-like appetite of what’s next, and the joy of the game of living. In the center of your heart and my heart there is a wireless station; so long as it receives messages of beauty, hope, cheer, courage and power from men and from the Infinite, so long are you young.
      When the aerials are down, and your spirit is covered with snows of cynicism and the ice of pessimism, then you are grown old, even at twenty, but as long as your aerials are up, to catch the waves of optimism, there is hope you may die young at eighty.

      Xóa

    3. 1/ TRẺ
      Trẻ không phải là thời gian của đời sống, mà là trạng thái của tinh thần. Trẻ không phải là má hồng, môi thắm, đầu gối dẻo, mà là vấn đề của Ý Thức, là kết quả của Sức Tưởng Tượng, là sức mạnh của Cảm Xúc. Trẻ là sự tươi mát của Suối Xuân Đời.
      Trẻ có nghĩa là sự ngự trị của Can Đảm trên sự e ngại của lòng khao khát, sự ngự trị của Mạo Hiểm trên sự yêu thích nhàn nhã. Điều này thường đến với người ở tuổi sáu mươi hơn với người ở tuổi hai mươi. Không ai già chỉ vì số tuổi. Ta già đi vì nhẫn tâm từ bỏ những Lý Tưởng của chúng ta.
      Năm tháng có thể làm làn da ta nhăn nheo, nhưng từ bỏ Niềm Hứng Khởi làm hồn ta héo tàn.
      Lo Sợ, Không Tự Tin làm tim ta chùng xuống, làm thần thức ta trở về cát bụi.
      Cho dù sáu mươi hay mười sáu tuổi, trong tim của mỗi người có sự mời gọi của Điều Kỳ Diệu, có sự háo hức thơ trẻ muốn biết có gì sắp đến, và niềm vui của Trò Chơi Cuộc Sống. Trong trái tim của bạn, trái tim của tôi, có một trạm vô tuyến; khi nào nó còn nhận những tin Đẹp, Hy Vọng, Lời Ngợi Ca, Lòng Can Đảm và Sức Mạnh từ Con Người và Sự Vô Hạn, khi đó ta còn trẻ.
      Khi những cột thu tín hiệu ngã xuống, khi tinh thần bạn bị bao phủ bằng tuyết Hoài Nghi, bằng đá Bi Quan, đó là lúc bạn già dù khi đó bạn hai mươi tuổi, nhưng khi những cột thu tín hiệu của bạn vẫn dương cao, để bắt những âm ba Hỷ Lạc, có hy vọng bạn chết trẻ năm tám mươi tuổi.
      (Đức Hùng Lê Khánh Long dịch)

      Xóa
    4. 2/ TRẺ
      “Trẻ không phải là thể trạng mà là trạng thái tâm lý . Đó không phải là việc môi đỏ , má hồng hay đôi chân dẻo dai, mà là sự hăng say, ước mơ cháy bỏng và cảm xúc dạt dào . Nó là sự tươi mát của suối nguồn cuộc sống .
      Trẻ nghĩa là khi lòng can đảm vượt qua nỗi rụt rè, thích phiêu lưu hơn sự an nhàn. Người ta không già đi bởi năm tháng, mà chỉ già đi vì từ bỏ lý tưởng của mình. Năm tháng có thể làm da nhăn, nhưng tâm hồn chỉ hằn nếp khi bạn không còn lòng nhiệt tình. Lo ngại, ngờ vực, tự ti, sợ hãi và chán chường là những thứ có thể làm cho người trẻ trở nên già .
      Dù sáu mươi hay mười sáu, trong trái tim mỗi người đều có chỗ cho sự ngưỡng mộ điều kỳ diệu, sự háo hức trẻ thơ với điều sắp tới, và sự thú vị với trò chơi cuộc sống .
      Chừng nào trái tim bạn còn nhận được tín hiệu của cái đẹp, sự hy vọng, niềm vui, nhận chân được sức mạnh của con người và trời đất thì bạn vẫn còn trẻ .
      Khi trái tim bạn đóng kín bởi sự bi quan và nghi kỵ , thì bạn đã già , dù ở tuổi hai mươi . Còn khi trái tim bạn vẫn rộng mở đón nhận tín hiệu lạc quan , thì bạn vẫn trẻ dù ở tuổi tám mươi.”
      Dịch giả: (?)

      Xóa
    5. Cảm nhận cái chất "Nhuyễn"...ở bản dịch 1 hay 2, là tùy "gu" người đọc, đúng không Giáo?

      - Vậy, Cố lên, không có gì phải...run, Giáo nghe!

      Xóa
    6. Ôi, bản dịch 1 quá nhuyễn anh Sơn ui! Giáo còn lâu mới dịch được như vậy. Vừa sát nguyên tác, vừa mượt mà ko chê vào đâu được. Y như một bài văn thứ hai, đọc mà ko biết dịch, hỏng có... sượng sượng như giáo, hehe...
      Nhưng mà giáo ráng... hỏng có gun như anh biểu. Điếc hỏng sợ súng mừ! hehe...
      Cảm ơn anh Sơn! Anh cố dành chút thì giờ cho giáo để bày biểu giáo nhiều hơn nhe!

      Xóa
    7. Giáo xin phép đưa bản dịch 1 lên fb nhe anh Sơn!

      Xóa
    8. OK!
      Giáo tùy nghi, nếu thấy...ưng ý, mình cũng chỉ copy trên mạng thôi mà!

      - "Share your knowledge, it is a way to achieve immortality" - (Dalai Lama)

      Xóa
  6. Sắp xong rồi. Đọc nghe hay lắm. Chờ phần tiếp. Cám ơn cô Giáo.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Giáo cảm ơn chị Tám nhe! Có chị qua đọc và... an ủi, tự nhiên giáo thấy mình được... dựa dẫm, hehe...

      Xóa
  7. Giáo ui!
    Sót dấu nè :
    tình cờ ông ta gặp môt người bạn ( một)
    Còn cái câu này sao Lc chưa hiểu:
    Rằng Việt Nam chắc là được đấy? Rằng có lẽ anh cũng thích hợp để đến Việt Nam chăng?"
    Hai câu này nếu gộp lại thì vẫn rõ nghĩa , nhưng sao LC vẫn thấy có cái gì đó. Nó còn gượng gượng.( G coi thử nha chứ LC hổng biết tiếng Anh. Cô Nhỏ cũng giỏi tiếng Anh lúm đó Giáo. Cùng dạy môn với Giáo đó.)

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. hehe... cảm ơn nàng chỉ chỗ sót dấu nhe. Dzậy mà hỏng chịu... bỏ dấu luôn cho người ta, hehe...
      Cái đoạn đó là 2 ông bà cãi nhau thành ra câu nói có vẻ lẫy hờn vậy mà. Người đọc hiểu là giáo mừng rùi, giáo chỉ sợ dịch mà đọc hỏng hỉu gì hết trọi thì chỉ còn nước... gỡ bảng hiệu LC ui! hehe...
      Văn dịch đôi chỗ nó vẫn lượng sượng vậy đó LC ui. Thêm cái do khả năng của giáo có hạn nên giáo cũng ko biết làm cách nào vừa giữ đúng nguyên tác vừa mượt mà cho nó giống văn Việt. LC chịu khó thông củm nhe nàng! hic...
      Giáo cũng mong Nhỏ góp ý sửa cho giáo, chỉ sợ nàng ý hỏng có thì giờ đọc nguyên tác thui. Nếu đọc, thế nào cũng có chỗ Nhỏ sửa cho giáo mừ!

      Xóa
  8. g. hay và giỏi qúa trời lun, đúng là nhà dịch thật ..hihi

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. anh ba ở bển giỏi tiếng Anh mà hỏng chịu khó sửa cho em út nhe!
      anh ba khen hỏng sợ giáo hỉnh mũi xấu thêm hả? giáo hỏng có ham đi... máy bay! hic...

      Xóa
    2. coi vậy chứ không phải vây đâu G ui, chuyện xã giao thường ngày thì huynh ok ..chứ văn chương dịch thuật thì chịu thua thui, G hay thiệt mà ..

      Xóa
    3. hehe... mũi giáo... nổ cái bụp rùi nè!

      Xóa
  9. Cách diễn tả tâm trạng thật phức tạp nhưng phù hợp với hoàn cảnh!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Một trong những câu còm ngắn mà giáo thích! Phải chi anh HHP có giờ rảnh ghé giáo thường một chút thì hay biết bao nhiêu! Nhưng giáo cũng biết ông doanh nhân HHP rất bận mà, đành vậy! hic...

      Xóa
  10. Ở tâm bão gió không căng bằng ngoài rìa
    Chờ phần tiếp theo

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Vâng, hy vọng phần tiếp theo ko quá tệ là mừng rùi! Giáo đang dịch tiếp đây anh Bu ui!

      Xóa

- Post hình : [img] link hình [/img]
- Post video: [youtube] link youtube [/youtube]