tĩnh lặng
27/2/14
132. Ngày xưa cổ tích...
Sáng nay ra biển, chỉ dạo quanh bờ mà không dám tắm, lạnh quá! Gần sát mép nước là hai đứa trẻ độ tám chín tuổi, một trai một gái, hình như là hai anh em. Hai đứa đang chơi trò xây nhà. Sẵn mỏi chân, cô ngồi phía trên chúng một khoảng cát khô, vừa ngắm chiếc ghe kéo lưới Rùng đang nhấp nhô gần bờ, vừa nhìn chúng loay hoay chơi trò xây nhà cát.
Bé gái thỉnh thoảng cười ré lên khi một ngọn sóng hơi lớn tinh nghịch đưa chiếc lưỡi bọt trắng liếm nhẹ vào công trình của hai anh em, làm một phần bờ tường từ từ sụm xuống...
Dường như mắt cô nhòa đi, cô chỉ còn thấy hình ảnh một bé gái khác, mũm mĩm trong bộ đồ con trai do ông nội may, hai cái đuôi tóc nhỏ hai bên lắc lư liên tục theo cái đầu hết nghiêng bên này lại ngoẹo bên kia, chăm chú làm theo cách của ông nội bày bé xây nhà.
Này nha, phải ngồi bệt xuống cát, đưa một chân ra, mấy ngón chĩa lên trên, rồi bắt đầu vun cát ướt lên bàn chân đó. Phải vun cát cho thiệt dày, thiệt chắc, giống như lớp vữa xây tường vậy. Rồi phải miết nhẹ lòng bàn tay với một chút nước sao cho mặt ngoài thiệt láng mịn như người ta tô vách nhà. Chưa xong đâu, cái khó nhất là cách rút cái chân ra từ từ mà ngôi nhà không đổ sập xuống, vẫn giữ vững vách ngoài và tạo một cái phòng trống bên trong. Sau đó là phần đắp cát làm bờ tường, làm thành một lối đi quanh co sang... nhà hàng xóm, là cái nhà bự của ông nội đó, hehe... Cuối cùng hai ông cháu chạy lên đồi cát phía rừng dương, tìm hoa muống biển hoặc hoa xương rồng để trang trí nhà cho đẹp. Ông nội còn chuẩn bị hai lá cờ đuôi nheo bằng vải màu để cắm trên nóc nhà nữa. Nhà cháu còn có thêm một món mà ông không có, đó là cô bé búp bê mặc áo đầm hồng nhỏ xíu xiu được đặt ngồi ngay ngoài cửa. Ông còn cẩn thận đắp một bờ tường thiệt dày bên ngoài hai cái nhà, để sóng khỏi chơi xấu chạy vào phá nhà của hai ông cháu.
Thế là xong, ông cháu chỉ còn việc nằm nghiêng trên cát, ngắm tác phẩm của mình, rồi so sánh coi nhà nào đẹp hơn. Và lúc nào, ông cũng hít hà khen con bé sao mà khéo tay quá, nhà cháu đẹp hơn, tại tay của cháu nhỏ thế này, đẹp như búp bê thế này, thì cái nhà phải đẹp hơn nhà ông là đúng rồi...
Tiếng cười trong veo của hai anh em dưới mép nước sao nghe giống tiếng cười ngày xưa của con bé đang phổng mũi lên, thích chí vì được ông khen...
Ngày xưa... Ngày xưa cổ tích của cô bé chỉ có hai nhân vật, đứa cháu nhỏ và ông nội già nua. Từ ngày nhân vật ông nội mất rồi, cô bé kia cũng không còn cổ tích...
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Lần đầu tiên lượm được tem vàng của G nè !
Trả lờiXóahehe... Giáo cũng chẳng biết vàng lên hay xuống để chúc mừng Vi nữa. Lỡ vàng đang xuống giá thậm tệ thì... hic...
XóaThả bước chân nhìn trẻ đùa trên cát
Trả lờiXóaLảnh tiếng cười giọng nói thật vô từ
Lòng chầm chậm bước về phía kỷ niệm
Thủa xa xưa hai ông cháu chơi đùa
.
Bãi biển ấy ngày hôm nay vẫn thế
Nhưng thây rồi ông cháu xây lâu đài
Mà đôi trẻ khanh khách cười sương mai
Chợt thấy mình đã đi vào cổ tích ..............
.....
Dại dột đặt mấy câu -xin chủ nhà đừng mắng con cóc mà đi ném lung tung nhé -
.
Chúc Giáo Làng chiều an bình nhes -
Lúc nào ghé thăm Giáo bạn cũng có vài câu thơ tóm lược rất chi là tài tình. Nhà thơ có khác nhe, làm thơ dễ dàng như người ta móc kẹo trong túi áo ra vậy! Bái phục!
XóaCảm ơn bạn. Chúc bạn vui!
Mà sao ông nội lại may bộ đồ con trai hở G ? Nhớ biển qúa nè và nhớ cả cô G nhà ta nữa !
Trả lờiXóaÀ, ngày xưa ở vùng quê của Giáo ko có mặc áo tắm (tới giờ cũng vậy. Ai mặc đồ tắm là biết ngay dân du lịch ghé qua, hỏng phải người bản địa.) Mà dẫn Giáo đi biển ăn mặc gọn nhẹ với cái quần sọt và áo sơ mi con trai là ông nội thích nhứt, chắc ông nội cũng thích cháu trai, nhưng đứa cháu đầu của ông lại là con gái... hic...
XóaNhớ biển thì dzìa đại đi, mọi chiện tính sau. Ăn thua mình... liều hà! hehe...
XóaThèm lắm , mà chưa được G ơi ! Mà dạo này đang không ổn . G thấy V phải gác ... bút rồi đấy thôi . Hihi , cười trừ mà buồn thiu nè . Vậy bao giờ về V sẽ chuẩn bị quần short áo thun cho giống G nghen !
XóaTản văn thật xúc cảm GL ơi!
Trả lờiXóaNgày xưa... Ngày xưa cổ tích của cô bé chỉ có hai nhân vật, đứa cháu nhỏ và ông nội già nua. Từ ngày nhân vật ông nội mất rồi, cô bé kia cũng không còn cổ tích...
Hay và nối tiếc. Chúc bạn luôn vui nhé!
Cảm ơn bạn. Những lời đồng cảm của bạn lúc nào cũng khiến mình thấy vui!
XóaChúc bạn an lạc!
Chờ... "nhiều lâu" nữa, dẫn cháu ra bờ biển chơi trò xây nhà, thì chuyện cổ tích lại được kể lại... đó, cô giáo!
Trả lờiXóaGià gụng gâu hết gùi mà con cháu gì nữa anh Nô ui! Ông ngoại Nô ráng dành thì giờ với cháu nhiều hơn, để sau này bé có chiện cổ tích về ông để kể...
XóaĐọc bài của Giáo anh thấy thương con bé ngày xưa gì đâu á. Nhỏ mà khôn, nhỏ mà biết níu chân ông nội bắt làm nhà cát... Con bé đó giờ lớn lên chắc cũng khôn hơn hồi bé.
Trả lờiXóaGiáo viết truyện hay như thật, anh đọc thích híp mắt luôn a.
hehe... con bé đó lớn lên thành... quĩ rùi anh 6 ui! Nói giỡn chứ già đầu rùi mà lâu lâu vẫn thấy mình ngơ ngáo, chắc tại nhớ ông nội...
XóaCảm ơn anh 6 khen, thích mà híp mắt là coi chừng vưa đọc vừa... ngủ gục đó, nghi quá!
Ông nội bao giờ cũng đầy ắp trong tâm tưởng của giao và hầu như lần nào giao viết về ông đọc cũng thấy dễ thương và ngập tràn cảm xúc.
Trả lờiXóaVâng, với Giáo ông bà muôn đời là cổ tích. Bà ngoại Giáo cũng hay lắm! Để hôm nào Giáo đăng lại câu chuyện về bà nhe!
XóaAnh HN sau này cũng sẽ được Nhím và Sóc nhắc đến như vậy đó, sướng nhe! hehe...
XóaChắc ông nội xưa hiếm cháu trai đây :-)))
Trả lờiXóaVì Giáo là cháu đầu anh à! Sau này ông có một đống cháu trai luôn. Nhưng ông vẫn cứ cưng Giáo nhứt nhà!
XóaÔng nội và rừng dương, ông nội và ngôi nhà cát ... nhiều làn bắt gặp hình ảnh ông nội và cô bé Giáo ngày xưa...
Trả lờiXóaG còn nợ LC một lời tâm sự.
Tâm sự về tiếng cười trong veo và trong câu chuyện vì sao chỉ có 2 nhân vật...
Thì Giáo đang tâm sự với LC và các bạn đó mà. Nỗi nhớ tràn ra trên trang viết, cũng là lời tâm tình của Giáo với bạn bè mà LC!
XóaGiáo kể chuyện hay, hấp dẫn và xúc động nữa. Nhớ lấu đài cát ngày xưa quá...
Trả lờiXóaVậy là Giáo đã gợi lại hồi ức tuổi thơ của anh Sóng rùi. Cảm ơn tui đi! hehe...
XóaDung dị và đáng yêu quá. Hình ảnh của hai nhân vật trong câu chuyện thật đẹp. Tuổi thơ mình thì chỉ có bà ngoại thôi. Bà cũng mất lâu lắm rồi. :(
Trả lờiXóaAi cũng có một tuổi thơ hồn nhiên đáng yêu mà YV. Giáo cũng có bà Ngoại hay lắm. Tuổi thơ mà còn ông bà thì thiệt là hạnh phúc YV à!
Xóatuổi thơ của G ..ui sao mà tuyệt vời ..
Trả lờiXóaCòn tuổi thơ của anh ba thì sao? Hôm nào anh viết một bài, tựa đề "Ngày xưa của bata" đi! hehe...
Xóa"Ngày xưa cổ tích của cô bé chỉ có hai nhân vật, đứa cháu nhỏ và ông nội già nua. Từ ngày nhân vật ông nội mất rồi, cô bé kia cũng không còn cổ tích..."
Trả lờiXóaCô bé kia lẻ loi lắm phải không Giáo ơi :(
Chiều nay Nhỏ hát câu hát ru bà nội thường hát ngày xưa, tự nhiên những ký ức về bà bỗng hiện về như những thước phim, và Nhỏ nghẹn lời giữa câu hát. Cảm ơn cuộc đời đã cho tuổi thơ ta có những người ông người bà hiền như Bụt Giáo hen. :)
Giáo cũng đã thầm cảm ơn nhiều lần như Nhỏ vậy! Nhất là những lúc khổ não, chính những hồi ức về ông bà đã giúp Giáo đủ sức vượt qua...
XóaĐọc tản văn của Giáo làm mình nhớ lại thủa xanh xưa vô cùng ...lấp lánh những hình ảnh giống như mình và ông vậy ! Cám ơn Giáo nhé ..
Trả lờiXóaCông của Giáo lớn lắm nhe, vì đã... tặng anh 1 vé đi về tuổi xanh xưa... Vậy là phải đòi quà mới được, hehe...
XóaKhông phải ai cũng có một miền cổ tích như thế để nhớ về. Dù cổ tích ấy bây giờ không còn nữa nhưng ít ra trong ký ức vẫn là cả một vùng tươi đẹp. Thôi, vậy cũng có như tìm vui trong chút nhớ chị hén !
Trả lờiXóaChủ nhật thật vui nha chị iu !
Hình như ai cũng có một miền cổ tích đó Thùy à! Như Thùy khi nhớ bà Nội cũng vậy mà. Ừa, ít ra cũng còn một chút vui trong ngậm ngùi nỗi nhớ...
Trả lờiXóaThùy có đi ra ruộng cùng Mắt Hí ko? Vui nhe!