tĩnh lặng
25/10/14
174. Lá thư đầu tiên
Lần ra đi này cô không đem theo cái hộp giấy đựng thư từ và các thứ nhỏ nhỏ khác. Dù mỗi thứ là một kỷ niệm, nhưng cô sẽ xếp hết các thứ vào một ngăn trong ký ức. Cất ở chỗ đó là chắc ăn hơn cả, chỉ trừ khi nào cái bệnh lẫn lộn của người già bắt đầu hỏi thăm thì đành vậy, quy luật mà!
Cô sẽ phải gởi lại thôi, kể cả lá thư đầu tiên cô nhận từ một anh chàng bạn học năm lớp 9. Cứ nhớ lại là cô không tài nào nhịn cười được. Hèn chi anh chàng cứ lớn vởn chung quanh đám bạn nữ lúc tan học. Té ra anh chờ lúc cô chỉ có một mình để đưa thư cho đỡ mắc cỡ! hehe...
Nhưng ác cái đi đâu tụi con gái cũng túm tụm với nhau, làm anh cứ thậm thụt mấy ngày liền, nhìn cái mặt khổ sở thấy mà tội! Rồi cũng có lúc cô chạy ngược về lớp vì để quên... cặp kính cận, hic... Hồi đó đeo kính cận mắc cỡ lắm, vào lớp học mới chịu đeo lên, hết giờ học lại gỡ xuống. Cứ vậy thỉnh thoảng cô bỏ quên kính trong hộc bàn. Có khi đạp xe về nửa đường rồi lại phải ù té chạy ngược trở lại trường...
Anh chàng quay xe theo lúc nào cô chẳng rõ. Chỉ khi vào lớp lui cui lục hộc bàn, ngước lên, cô hết hồn thấy chàng đứng ngay trước mặt, đỏ đến mang tai, lắp bắp cái gì không rõ rồi nhét vội vào tay cô cái thư, xong quay lưng đi như chạy! hic...
Về nhà đến tối học bài xong mới lén giở ra coi. Chàng viết thì ít mà trích thơ của mấy ông thi sĩ hết hai phần. Đọc một hồi giống như được cả chục ông thi sĩ nổi danh tỏ tình cùng một lúc! hehe...
Hôm sau đi học, tuy cũng bối rối nhưng cô ráng làm ra vẻ tỉnh bơ, coi như không có chuyện gì xảy ra, dù cái đuôi mắt cũng chớp được cái vẻ mặt lấm lét khổ sở của chàng!
Cô không trả lời lá thư đầu tiên nhận được. Sau năm học đó, lớp cô gần như tan tác. Người vào PT, kẻ ra NT, có bạn lên ĐL, vào SG... Cũng có bạn nghỉ học ở nhà vì gia cảnh khó khăn...
Bẵng đi rất lâu, khi đã là cô giáo trường làng, cô mới biết tin tác giả lá thư đó không còn nữa. Anh đã mất vì viên đạn đi lạc hướng của một người say. Một cái chết ngẫu nhiên và thật vô lý!
Cô giữ mãi lá thư đến giờ, như sự chuộc lỗi với anh, cho việc mình đã vô tình. Cái vô tình thời con nít, biết đâu cũng đã gây tổn thương cho một người. Mong sao anh chỉ coi đó như kỷ niệm cho một tình cảm thoáng qua thuở học trò, đừng như vết hằn sâu của lòng tự trọng bị tổn thương.
Cô chỉ tiếc phải chi được gặp lại anh khi đã là người lớn, cô sẽ có câu trả lời dễ chấp nhận hơn, để anh thấy rằng cô vẫn trân trọng tình cảm đó, vẫn luôn nhớ cái vẻ lúng túng dễ thương của anh bạn và thú nhận với anh rằng cô cũng đã cảm động với những câu thơ non dại tuổi học trò...
Giờ đành xếp nó vào ký ức để mang theo cho nhẹ hành trang. Nhưng kỷ niệm nhiều lúc lại làm lòng ta nặng trĩu!!!
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
G chia sẻ ẻn này làm HB nhớ lại ngày xưa của mình cũng hao hao, nhưng mình thì tệ hơn G nhiều. Hix!
Trả lờiXóa*
Năm lớp bảy thôi, đã có một anh chàng đàn điêu luyện món Cải Lương, Tuồng Cổ học chung lớp. Vì chàng ta có khiếu ấy, nhà anh ấy là con một...úi ui...thế là chàng ta đàn mùi mẩn lắm cơ...
Nhưng lúc ấy mình cũng là cô lớp trưởng "dễ sương" chứ bộ, mình không mê cải lương nhiều mà mình mê làm toán hơn. Không biết lúc nào mình "lọt" vào mắt xanh của chàng ta, thủ thỉ thù thì với cô bạn thân của mình thế nào ấy, mà trong quyển sách toán của mình có một lá thư tình được úp kỹ. Nhưng phía sau bìa sách, mình không mảy may...
Những ba hôm sau, chính chàng ta đột ngột hỏi mình: Bạn có đọc thư H gửi cho...không? Phía sau bìa sách Toán í....!
???
Chiều hôm đó, trên đường đi học về, mình kiểm tra thiệt hư, vậy mà có thật. Đúng lúc phải qua cầu khỉ, mình đi qua hơn nửa cầu, ngồi lại nơi chạc ba đỡ cầu, thong thả đọc. Vừa thích thú vừa xấu hổ sao sao ấy...toạc...toạc...thả luôn xuống dòng sông...
Đến bay chừ đọc ẻn của G lại thấy tiếc...phải chi ngày ấy...mình cũng giữ "LÁ THƯ ĐẦU TIÊN" như G nhỉ?
hehe... HB chơi ác nhe! Nói vậy chớ bạn cũng đã nhớ đến giờ đó thôi. Dù gì thì đó cũng là lá thư đầu tiên, và nó rất khác với lá thư cuối cùng... Thời vụng dại bao giờ ta cũng nâng niu, trân trọng vì nó thật sự chân thành, không mưu đồ, toan tình, ko cân đong đo đếm thiệt hơn... Dù chấp nhận hay ko, ta vẫn ko bao giờ vướng mắc một chút nghi ngờ nào trong những lời lẽ ngây ngô chân chất. Đến khi ta lớn rồi, những tình yêu sau đó luôn mang theo dấu hỏi, và có cả những ẩn số có thể khiến ta tổn thương...
XóaBởi vậy, dù ko trả lời nhưng Giáo vẫn rất trân trọng lá thư đó.
Chi mà kì zậy trời ?
Trả lờiXóaỦa, sao kỳ anh HHP? Kỳ chỗ nào zị?
XóaThì cất đi mà ...im lặng !
XóaLá thư đáng quý thì phải giữ lại chớ sao, nhưng mà hồi đó Giáo nhát hít, hỏng biết trả lời ra sao, sợ... má quánh nữa! hic...
Xóa"Gửi gió cho mây ngàn bay..." Hichic!
Trả lờiXóa"Gởi tiếng tơ đồng tìm duyên. Gởi thêm lá thư, màu xanh ái ân..." hehe...
XóaBái phục sự lưu giữ kỷ niệm của Giáo. Nhỏ làm mất những bức thư đầu tiên cả rồi, tiếc lắm. Đọc chuyện Giáo kể Nhỏ nghĩ đến Nguyễn Tất Nhiên, ông có nhiều bài thơ viết về tình đầu sầu khổ. Nhỏ cọp vô đây Bài thấm mệt đầu tiên minh họa cho sinh động hén :)
Trả lờiXóaBÀI THẤM MỆT ĐẦU TIÊN
tình mới lớn phải không em rất thích?
tách tập tành nào cũng thật dễ thương
thuở đầu đời chú bé soi gương
và mê mải dĩ nhiên làm lạ
tình mới lớn phải không em rất lạ?
cách tập tành nào cũng ngượng như nhau
thuở đầu đời chú bé ôm phao
và nhút nhát, dĩ nhiên ngộp nước
tôi có cánh buồm tấp về ký ức
em có chỗ ngồi quên lãng như mây
dù cát bụi có nhiều phen dấy loạn
cũng yên nằm mang phân bón cho cây
nên bao giờ tôi cũng phải thương tôi
(những ích kỷ nảy sinh sau lần thảm bại!)
tuổi mười lăm giữa con trai, con gái
đã rõ ràng ai khờ khạo hơn ai
nên bao giờ tôi cũng phải thương tôi
(những ích kỷ nảy sinh sau lần nhục nhã!)
em có một đời rong xanh mơ đá
tôi có ngàn năm say khướt hận thù!
tình mới lớn phải không em rất mỏng?
cách tập tành nào cũng dễ hư hao
thuở đầu đời cầm đũa thấp cao
và nâng chén, dĩ nhiên, đổ vỡ
khi mỏi mòn nghe đời mình trắc trở
hơn lúc nào tôi quá đỗi thương tôi!
NTN
Cảm ơn Nhỏ đã cho Giáo và bạn bè đọc bài thơ hay của NTN. Mối tình đầu đời ai cũng trải qua, và cảm nhận cùng cách biểu hiện thường là rất chân thành và có một chút vụng về, lóng ngóng. Nhưng cũng chính điều đó mới làm cho người ta nhớ mãi Nhỏ ha!
XóaMột thời trong veo áo trắng nàng ơi. Mình cũng có những kỷ niệm thật vui và buồn cười như nàng vậy.
Trả lờiXóaNhững kỷ niệm thời áo trắng lúc nào cũng làm lòng ta dịu lại, nhẹ nhàng, trìu mến... YV ha!
XóaĐó là tình đầu hở Giáo? Lãng mạn và tinh khiết thiệt tình.
Trả lờiXóaHồi còn trẻ anh thích đọc truyện của Duyên Anh cũng vì những chuyện trẻ con đại loại thế. Gì chứ lãng mạn, long lanh là anh khoái. Hihi...
Chuyện hay nên anh đọc mất tới hai mgày đó nha.
Lãng mạn, long lanh thì thời trẻ ai chẳng phái, đâu chỉ có anh 6. Nhưng cho tới tuổi này mà còn thích lãng mạn, long lanh thì coi chừng chỉ có mình NT thui đó, hehe...
XóaMay là NT khen hay mà chịu khó đọc tới... 2 ngày! Còn ko hay lắm có lẽ NT đọc theo kiểu... nhảy cóc! Nghề của chàng mừ, hehe...
ngây thơ, khù khờ ..ôi cái tuổi học trò sao mà dễ thương qúa đi thôi ..hihi
Trả lờiXóaChính cái ngây thơ, khù khờ đó mới ở lại lâu trong lòng người đó anh ba ui!
XóaVới người con trai nọ thi bức thư vừa đầu tiên vừa cuối cùng. Còn với bạn thì bức thư ấy luôn luôn đầu tiên ... Bức thư cuối cùng còn là ẩn số ...hihi
Trả lờiXóaHehe... Câu này của bác Bu cũng là... ẩn số đó nhe! Nhưng bi giờ người ta nhận thư trên máy tính bác ui, đã hết cái thời của những lá thư tay với nét chữ đa dạng theo tính cách mỗi người, với những trang giấy pelure mỏng mảnh, đủ màu, có người còn cho... chút xíu nước hoa vào đó nữa, vừa đọc vừa hít hít, cố đoán thử coi đó là loại nước hoa gì...
XóaNhững lá thư viết tay đọc vẫn thích hơn chị ui. Em tiếc là em không giữ lại cho mình bức thư tình nào của người đầu tiên em yêu, dù ngày đó gần như mỗi tuần em đều nhận 1 lá. Khi có chồng, dù chồng em k nói, nhưng em mang đốt hết cả rùi. Giờ thứ em còn giữ lại chỉ còn thư tay của ông xã em ngày xưa thui. Dù k còn gì với nhau, nhưng lần này k đốt, k xé nữa, giữ làm kỷ niệm.
Trả lờiXóađọc bài chị , tự dưng nhớ thời đi học xa lắc quá chị ơi
Ừ, tám hãy giữ cho kỹ những bức thư đó nhe. Có giận mấy cũng đừng xé, đừng đốt, tội nó. Dù sao đó vẫn là tiếng lòng lúc người ta chân thành thổ lộ...
XóaMột kỷ niệm -Một nỗi buồn phải không Giáo ơi
Trả lờiXóaChúc chiều bình an nhé -
Kỷ niệm nửa vui nửa buồn. Đọc lại là thấy cả một thời thơ dại đáng yêu làm sao!
XóaBạn cũng an lạc nhe!